Quyển 1 – Chương 38: Phong Khởi Tây Châu

Tuy nhiên, công chúa cũng do vậy mà nhìn thấy kỹ năng của Lục Duy.

“Trên đời ai cũng nói Lục lang phong thần như ngọc, là quân tử khiêm tốn, không ngờ quân tử tao nhã có lúc lại có lúc sát khí trùng trùng như vậy!” Nàng nhân cơ hội trêu chọc.

“Thần sao dám so với điện hạ, dung mạo như Tây Thi nhưng sức mạnh lại như Khoa phụ.” Lục Duy lập tức đáp trả.

Công chúa:……

Mạnh như Khoa Phụ là ý gì? Tại sao không nói nàng là Ngu Công có thể dời núi đi? !

Nhưng hai người chỉ có thể trao đổi mấy câu, đối phương dùng chiến thuật biển người, trực tiếp đưa bọn họ vào thế mai phục từ bốn phía, thanh kiếm trong tay Lục Duy cong lên, cánh tay và vai đều bị co lại, nhưng vẫn không có hy vọng đột phá vòng vây.

Hắn khẽ cau mày, thái độ tự tin vốn có của anh bây giờ có chút không chắc chắn.

Trước khi Lục Duy tới đây, hắn đã sớm đưa ra lời giải thích với Lục Vô Sư, tin chắc vừa rời đi, đám người Lục Vô Sư, Lý Văn Tước sẽ lập tức đi theo, với đầu óc của Lý Văn Tước nhất định sẽ phái người tới

Bây giờ Lục Vô Sư quả thực đã tới, nhưng Lý Văn Tước vẫn chưa tới.

Sổ Trân hội rất hùng mạnh, nếu Lý Văn Tước không mang quân đến đây, liệu hôm nay họ có thể trốn thoát an toàn không?

Bỗng ánh kiếm thoáng lóe lên, kiếm quang đánh thẳng về này khiến cánh tay của Lục Uy bị thương, người còn lại thấy vậy nhìn thấy mặt hắn sắp bị trầy xước đã nhanh chóng đẩy thanh kiếm trên tay chặn lại.

Thanh trường kiếm của công chúa đánh bay kiếm đó, khiến nó bay ra cắm vào cơ thể kẻ địch, gây ra một tiếng kêu thảm thiết.

Lục Duy: “Cảm tạ điện hạ.”

Thứ duy nhất mà hắn không lường được có thể là thân thủ của công chúa.

Công chúa: “Ta cũng sợ ngươi sẽ bị hủy dung.”

Lục Duy:......

Đang lúc hắn không nói nên lời, một mũi tên sắc bén từ bên cạnh bay tới.

Góc của mũi tên này hiểm đến nỗi dù nàng có nhìn thấy cũng không kịp giúp hắn nó mà chỉ có thể hét lên "Cẩn thận".

Bởi vì hắn đang đứng ở điểm mù cho nên nhất định sẽ phản ứng chậm một nhịp.

Chính mũi tên này có thể quyết định sự sống hay cái chết!

Lục Duy xoay người vung kiếm, thanh kiếm rơi vào địch nhân đang lao tới từ phía sau.

Chỉ có một thanh kiếm, khó có thể cùng lúc chống cự, hơn nữa công chúa cũng bị hai nhóm người vây quanh, không có thời gian tách ra.

Máu phun ra, Lục Duy lựa chọn đáng gãy mũi tên độc, nhưng vai khó tránh khỏi bị chém đứt.

Hắn không buồn nhìn xuống, có lẽ có thể biết vết thương đã sâu đến tận xương, bởi vì cánh tay của đang vô cùng đau nhức và yếu ớt, cảm giác buốt đến tận xương tủy.

"Điện hạ, Lục lang quân!"

Xa xa, kèm theo tiếng la hét, hình như có rất nhiều người và ngựa đang chạy về phía này.

Lục Duy nheo mắt lại, nhìn thấy binh lính của Đô hộ phủ đang dọn đường, Lý Văn Tước cầm thương lao về phía bọn họ.

Những người lính này có thể không tài giỏi bằng người Sổ trân hội, nhưng mắt thấy địch quá nhiều người nên Lý Văn Tước có lẽ đã dành thời gian điều động quân và ngựa, đó là lý do tại sao hắn ta đến muộn như vậy, nhưng ngay khi hắn ta đến nơi, mọi thứ giống như sấm sét xé toạc biển lớn, những ngọn giáo lần lượt đánh bay đám người.

Nguy cơ giữa hai người cuối cùng đã được giải quyết.

Khi quân binh đến, đám người Sổ Trân bị đánh cho tan tác, thấy không có cơ hội chiến thắng, chúng không còn quan tâm đến việc bắt giữ Lục Duy và công chúa nữa, mà quay lại chạy trốn, điều này càng khiến cho khung cảnh trở nên hỗn loạn, Lục Duy và công chúa nhân cơ hội rút lui, đám người Sổ Trân hội đã bị bao vây bởi đám Lý Văn Tước.

Lục Duy đặt thanh kiếm của mình xuống đất rồi nhìn xung quanh.

Trong chánh điện, xác người nằm khắp nơi, máu chảy thành sông.

Trong số những người thiệt mạng có một số người đến từ Sổ Trân hội và những vị khách đến dự tiệc, gần như tất cả đã chết, chỉ có một số nhân sĩ giang hồ đi theo bảo vệ chủ vẫn còn sống hoặc hấp hối.

"Điện hạ thứ tội, vi thần đến muôn!"

Một thiếu nữ cầm kiếm xông qua điện.

Lục Duy nhận ra người đó chính là Phong Chí, thị nữ của công chúa.

“Điện hạ có bị thương không?”

Phong Chí bối rối, ban đầu nàng đi với Lục Vô Sự, nhưng khi hắn lẻn vào Tiệc nàng ở bên ngoài để bảo vệ, sau đó buổi yến tiệc trở nên hỗn loạn, Lục Vô Sự đuổi theo Chu quản sự ra ngoài lại bị ám toán, suýt nữa để Chu quản sư trốn thoát, Phong Chí chỉ có thể giúp Lục Vô Sư bắt được người trước, dù sao trước đó công chúa sở dĩ tự mình mạo hiểm, chính là để truy bắt kẻ chủ mưu đứng sau.

"Ta không sao."

Nghe được giọng điệu bình tĩnh trong trẻo của công chúa, Phong Chí không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó thì Lý Văn Tước đã lao tới chỗ nàng.

“Điện hạ vạn an!"

Hắn đổ mồ hôi đầm đìa, người đầy máu, sắc mặt nghiêm nghị, hắn sợ nếu công chúa và Lục Duy xảy ra chuyện gì, không những bản thân bị cắt chức Đô hộ mà còn có thể bị trừng phạt nặng.

Khi đó nghe được công chúa và Lục Duy sao, tim Lý Văn Tước gần như nhảy ra khỏi l*иg ngực, địa ngục này không quá phức tạp, hắn không dám đánh rắn động cỏ mà chỉ có thể chờ Lục Vô Sư tìm hiểu đối phương, sau đó truyền tin cho cho nên mãi sau Lý Văn Tước mới đến.

"Lục Thiếu Thanh, điện hạ, hai người không sao chứ?"

"Lục lang quân bị thương!"

Công chúa sợ hãi, ôm lấy cánh tay Lục Duy, nước mắt lưng tròng.

"Có rất nhiều người chỉ muốn gϊếŧ chúng ta, Lục lang quân hết sức lực chống cự, vì cứu ta, hắn thậm chí còn bị thương!"

Lục Duy:......

Hắn im lặng xem công chúa biểu diễn.

Người sau lưng không biết đã vứt kiếm đi lúc nào, giờ đây nàng giống như một người phụ nữ yếu đuối và sợ hãi, dựa vào Lục Duy mà run rẩy, sắc mặt tái nhợt trông thật đáng thương.

Đúng như dự đoán, Lý Văn Tước chuyển sự chú ý về phía Lục Duy, hắn vừa ngạc nhiên vừa trầm ngâm, dường như không ngờ rằng Lục Duy vốn sinh ra trong một gia đình quyền quý lại có thân thủ như vậy.

Có thể một chọi một trăm, kiên trì lâu như vậy cũng không phải là người tập võ bình thường có thể xử lý được, người như vậy có thể xưng là cao thủ.

Về phần Lục Duy kỹ sử dụng kỹ năng của môn phái nào, Lý Văn Tước không quan tâm, hắn không phải ngươi giang hồ, cho nên không cần để ý điểm này.

Lục Duy mím môi, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.

Một vệt đỏ rỉ ra từ khóe miệng hắn, chảy xuống.

Lý Văn Tước:? !

Công chúa:……

Lục Duy che ngực, cúi người xuống.

"Vừa rồi suýt chút nữa gặp chuyện rồi, may mà có ngươi ở đây, nếu không e rằng ta đã..."