Quyển 1 – Chương 39: Phong Khởi Tây Châu

Lời còn chưa dứt, hắn đã chậm rãi ngã về phía trước.

Lý Văn Tước kinh hãi, vội vàng đưa tay đỡ hắn.

"Lục Thiếu Thanh!"

Lục Duy ho hai tiếng, lắc đầu, ra hiệu mình không sao, nhưng trông có vẻ không ổn chút nào.

Lý Văn Tước vội vàng đưa tay bắt mạch, phát hiện mạch của hắn giống như tơ nhện, giống như mặt trời lặn về tây.

"Mau, người đâu, đưa công chúa cùng Lục Thiếu Thanh trở về tìm bác sĩ!"

Từ góc độ phía sau Lục Duy, công chúa có thể dùng đôi mắt sắc bén của mình có thể thấy rõ hắn ta đã nhanh chóng đưa tay xuống dưới ống tay áo, ấn vào một huyệt đạo nào đó để trị thương.

Sau đó Lục Duy sắc mặt trắng bệch ngã xuống.

Công chúa có cảm giác “Trường Giang sóng sau sô sóng trước”.(ý chị là ổng diễn còn hay hơn chị đó)

Nhưng nàng cũng không chịu thua kém, mũi khẽ nhăn nước mắt lại rơi xuống.

"Lục lang quân, ngươi thế nào?"

Công chúa lao tới, ấn vết thương trên cánh tay của Lục Duy.

Sắc mặt Lục Duy có vẻ tái nhợt đi một chút.

"Ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì đó, nếu không ta sẽ không yên tâm!" Công chúa kêu lên, "Lý Độ Hổ, mau phái người đi tìm địa phu giỏi nhất trong thành đến đây!"

Lý Văn Tước lau mồ hôi: "Điện hạ, ngài yên tâm.”

Nói xong đấm binh sĩ của Lý Văn Tước đã đến hộ tống Lục Duy cùng công chúa đi.

Lục Duy ngẩng đầu nhìn thấy Lục Vô Sư đã bắt sống Chu quản sự, gật đầu nhẹ với hắn, còn lại cho phép Lý Văn Tước ở lại dọn dẹp tình hình.

Người nên chạy có lẽ đã chạy rồi, những con cá tôm nhỏ còn lại không cần lo lắng vì đã có Lý Văn Tước.

Chỉ có điều--

Lục Duy liếc nhìn công chúa đang theo sau mình từng bước một.

Hắn chưa kịp nói gì thì công chúa đã nhanh nhảu.

"Nếu Lục lang quân cảm thấy không khỏe, hãy để ta đỡ ngươi!"

“Thần không dám làm phiền điện hạ.”

“Bây giờ sự việc đã đến nước này, Lục lang xin đừng cố kị.”

Lục Duy trầm mặc, hắn phát hiện Công chúa điện hạ không muốn hắn nổi bật hơn nàng ở phương diện "bán thảm".

Lần này hắn thật sự không có ý định bộc lộ bản lĩnh của mình, lẻn vào Sổ Trân hội hoàn toàn là ngẫu nhiên.

Nhưng biến lớn hơn là công chúa.

Hắn liếc nhìn nàng.

Đối phương mỉm cười dịu dàng với hắn.

Lý Văn Tước tình cờ quay đầu lại để kiểm tra tình hình của hai người, nhưng khi snhìn thấy điều này, hắn ta tỏ ra ngạc nhiên, sau đó không biết nghĩ gì.

Lục Duy im lặng một lát, quyết định từ bỏ vùng vẫy, tiếp tục đóng vai người bị thương đến cùng.

Thế giới dưới lòng đất này thực ra có rất nhiều lối đi dẫn ra thế giới bên ngoài, nếu không những người trong Sổ Trân hội sẽ không thể trốn thoát được trước.

Nhưng những lối vào và lối ra này đều ở điểm mù, một số nằm trong hầm của nhà dân trong thành, một số nằm dưới đống củi cuối ngõ, thậm chí còn có ở dịch quán của công chúa ở nữa, điều này cho thấy sức mạnh của Sổ Trân hội đã lan rộng khắp thành.

Đám người bước ra từ bên hành lang, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một cái cây khô cong queo.

Dưới gốc cây có bảy tám người đứng, dẫn đầu là Nhữ Dương Hầu Lưu Phúc và Vũ Lạc, thị nữ bên cạnh công chúa.

Hai người này không biết võ công cho nên chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

Vũ Lạc thấy công chúa xuất hiện thì vui mừng khôn xiết, lập tức chạy tới.

Lưu Phúc theo sau.

"Viễn Minh, sao ngươi lại trở nên như thế này!"

Hắn gọi luôn cả tên chữ của Lục Duy.

Nhưng sau đó, sự chú ý của Lưu Phúc lập tức chuyển sang công chúa.

“Điện hạ, ngài cũng bị thương sao?!"

Công chúa gượng cười: “Ta không sao, là Lục lang Quân vì cứu ta mà bị thương, ta…”

Dọc đường nàng sợ hãi không nói được, sắc mặt vẫn xanh xao yếu ớt.

Lưu Phúc vội vàng nói: "Chắc điện hạ cũng đã sợ hãi nhiều rồi. Vũ Lạc giúp công chúa về nghỉ ngơi! Ta sẽ phái đại phu đến kiểm tra mạch cho người!"

Công chúa đã đi một chặng đường dài, trải qua biết bao gian khổ, cuối cùng đến được Trương Dịch, nhưng lại bị ám sát rồi hạ độc, thể diện triều đình phải đặt ở đâu?

——Lưu Phúc vẫn không biết rằng chính công chúa là người chủ động đi theo Lục Duy xuống thế giới dưới lòng đất, hắn còn cho rằng công chúa bị bắt cóc.

Lưu Phúc còn chưa kịp nói thêm lời nào thì công chúa đã ôm trán, run rẩy yếu ớt, may mắn là Vũ Lạc đã kịp thời đỡ lấy.

"xin lỗi ta……"

Lưu Phúc sửng sốt: "Mau lên xe trở về dịch quán trước đã!"

Công chúa gật đầu với hắn và Lục Duy, sáu đó nắm lấy tay Vũ Lạc rồi lên xe ngựa.

Chỉ có một chiếc xe ngựa, công chúa lại trong đó nên Lưu Phúc và Lục Duy cưỡi ngựa.

Lưu Phúc thở dài: "Công chúa thật xinh đẹp, ngươi có thấy thế không?"

Thấy Lục Duy không nói gì, hắn không khỏi quay đầu lại hỏi sau đó đột nhiên kêu lên.

"Viễn Minh, vết thương trên cánh tay của ngươi còn đang chảy máu kìa!"

Lục Duy ngửa đầu nhìn trời, không muốn nói thêm gì nữa.

Sau chuyện ở dịch quán, Lý Văn Tước ra lệnh cho người tìm kiếm tung tích của công chúa và Lục Duy, đồng thời đã phong tỏa dịch quán lại, sau đó biến Đô hộ phủ thành dịch quán của công chúa.

Vũ Lạc: "Điện hạ, ngài thật sự không bị thương chứ? Bên kia có Lục Thiếu Thanh và Phong Chí, nhẽ ra người..."

Công chúa biết nàng muốn hỏi gì: “Ta không sao, trên chân chắc chắn có vết cắt và vết xước nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Lục Duy cũng giống ta, nhưng trên người chẳng qua có nhiều màu máu hơn mà thôi. Hắn ta cùng hội cung thuyền với ta cho nên sẽ không bán đứng ta đâu. Phong Chí cũng không sao, muội ấy đến giúp người của Lục Duy và sẽ quay lại với Lý Văn Tước sau.

Vũ Lạc gật đầu liên tục rồi nhanh chóng mời đại phu kiểm tra vết thương.

Đúng như lời công chúa nói, phần thân trên tuy không có vết máu nhưng hai chân lại có một vết cắt dài, máu đã khô. Công chúa ta chưa bao giờ kêu lên đau đớn.

Vũ Lạc hốc mắt đỏ lên, cắn môi không nói gì.

"Được rồi, đừng khóc nữa, đã bắt được trù nương đó chưa?" Công chúa gật đầu.