Quyển 1 - Chương 40: Phong Khởi Tây Châu

Công chúa đang đề cập đến chuyện hạ độc lần trước.

Vũ Lạc nói: "Việc này khá kỳ quái. Lý Đô hộ đã cử người đi tìm người nhà đầu bếp đó và phát hiện ra họ đã chết từ lâu. Ba năm trước, có một cô nhi đến, nói nàng không còn người thân chỉ còn lại đồ cưới mà mẫu thân để lại cho, nàng sợ bị đám người trong tộc đoạt lất cho nên mới trốn đến đây, mong tìm được một nơi để nương tựa, sau này nàng nhất định sẽ phụng dưỡng họ thật tốt.

“Gia đình đó không có con lại vừa mất con gái. Bà chủ nhà bị ngã ở bên ngoài, sau đó tình cờ được cô bé mồ côi đó giúp đỡ . Khi về nhà, bà nói chuyện với chồng. Họ cũng thấy cô nhi này không chỉ cùng họ mà còn giống như đứa con gái chết yểu của mình, họ càng ngày càng có cảm tình với cô bé , cho nên sau đó mới chính thức nhận cô bé làm con nuôi. Sau đó coi cô bé như người con ruột đã mất của mình, người cũng viết đó, nơi này mới được triều đình thu lại, mọi thứ vẫn còn vô cùng hỗn loạn cho nên chẳng ai để ý đến chuyện này.”

“Cô bé mồ côi từ đó đã sống trong nhà họ, cô bé chăm chỉ làm việc, phụng sự cha mẹ và cũng nấu ăn ngon. Lần này đúng lúc dịch quán đang thiếu người, Đô hộ phủ cung dán thông báo, cô bé mồ côi năm đó đã lợi dụng chút quan hệ của mình để vào đây, trước khi mọi việc xảy ra, không ai nghĩ nàng sẽ có thể làm như vậy.”

Công chúa nghe xong nói: "Nói cách khác, sau sự việc Đông Trang, người phụ nữ này đột nhiên biến mất, xung quanh không có ai thực sự biết chân tướng?"

Vũ Lạc gật đầu: "Đúng vậy, gia đình đó không biết gì về quá khứ của con gái nuôi. Dù sao, nàng ấy đã phải di dời vì chiến loạn cho nên rất khó truy tìm nguồn gốc. Điều kỳ lạ nhất là nàng ta đến Trương Dịch vào ba năm trước. Chẳng lẽ là ba năm trước nàng ta đã có dự định rồi ư? Hay là nàng ta đã bị mua chuộc sau khi biết được người sẽ ở lại dịch quán?"

Công chúa: “Xét theo lai lịch không rõ của nàng, có lẽ mọi việc đã có tính toán trước. Nhưng ba năm trước, ai có thể ngờ rằng Nhu Nhiên sẽ bị đánh bại, ta sẽ trở lại triều đình?”

Nói cách khác, người này có thể không phải ngay từ đầu đã đến tìm nàng, mục tiêu ban đầu có thể là người khác.

Chuyện gì đã xảy ra ba năm trước?

Khả hãn của Nhu Nhiên đột ngột qua đời, khiến đất nước không có người lãnh đạo, với sự giúp đỡ của nàng, tam vương Nhu Nhiên nhϊếp chính.

Về phía Trung Nguyên, Thẩm Nguyên bí mật xuất quân đến Nhu Nhiên nhưng thất bại trở về, sau đó bị trừng phạt, lúc đó Lý Văn Tước mới lên nắm quyền, chấn chỉnh kỷ luật quân bình, đưa quân tấn công Nhu Nhiên.

Công chúa: “Xem ra cần phải nói chuyện với Lục Duy.”

Người này rất có năng lực, lại có hiểu biết rõ về Trung Nguyên hơn nàng.

Vũ Lạc: “Thật sự cần gọi hắn sao?”

Công chúa: "Không cần gấp, ngươi đi thu dọn hành lý đi. Nếu có người hỏi, chỉ cần nói ta không muốn ở Trương Dịch này quá lâu, muốn hồi kinh càng sớm càng tốt."

Vũ Lạc kinh ngạc: “Người thật sự muốn rời đi sao?”

Không phải Vũ Lạc không muốn rời đi, mà là vì có quá nhiều vấn đề chưa được giải quyết, nàng nghĩ công chúa nhất định sẽ muốn tìm ra sự thật trước khi rời đi.

Công chúa nói: “Dù sao ngươi cũng cứ truyền đi tin tức như vậy, ta muốn đợi Lục Duy đến rồi thương lượng điều kiện với hắn sau.”

Vũ Lạc càng kinh ngạc hơn: “Người muốn giữ điện hạ nhất có lẽ chính là Lý Đô hộ. Sao có thể là Lục Thiếu Khanh?”

Công chúa cười thầm.

Tại sao Lục Duy lại đến thuyết phục anh ở lại?

Đương nhiên, bởi vì lần này nhiệm vụ của hắn là điều tra vụ án cũ của Thẩm Nguyên, lần trước Lục Duy đã nói với nàng rằng hắn nhất định không rời đi cho đến khi vụ án được điều tra rõ ràng, nhưng sau khi công chúa bị ám sát lại nhất định muốn rời đi, xét theo tình mà nói đây là điều nên làm, chắc chắn Lục Duy sẽ đến thuyết phục nàng.

Tên này rất xảo quyệt, muốn moi ra được thứ gì từ trong miệng hắn không dễ dàng gì, nàng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

Vũ Lạc không có thân thủ như Phong Chí nhưng nàng luôn nghe theo lời công chúa.

"Vậy nô tỳ bây giờ sẽ đi thu dọn đồ đạc, điện hạ nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng gì nữa. Sau khi người cùng Lục Duy đi tới mật đạo, nô tỳ vẫn luôn hối hận vì đã không ngăn cản. "

Công chúa không muốn nghe nàng cằn nhằn, liền nịnh nọt nói: “Ta hơi đói, muốn ăn mì do chính tay ngươi làm. Thêm chút vừng tiêu vào nữa đấy.”

"Nhưng Phong Chí vẫn chưa trở lại..." Vũ Lạc do dự một chút, không chịu rời đi.

Công chúa đưa tay đẩy nàng ra: “Nếu như Đô hộ phủ lại xảy ra chuyện gì, Lý Văn Tước sẽ không cần phải vất vả nữa, hắn dù sao còn có chút bản lĩnh, bên ngoài còn có người canh giữ ngươi đi đi, đi đi! "

Vũ Lạc bất lực rồi nhanh chóng bị đuổi đi.

Vũ Lạc vừa rời đi, vẻ đáng yêu trên mặt công chúa lập tức biến mất.

Thay vào đó, nàng lại đang suy nghĩ.

Mọi chuyện đang trở nên phức tạp hơn nàng nghĩ rất nhiều.

Dường như có một tấm lưới khổng lồ, vô tận, bao trùm mọi người và mọi thứ.

Những người quăng lưới rõ ràng có nhiều hơn một thế lực.

Thậm chí, mục tiêu của họ có thể không chỉ nhằm vào nàng mà còn có thể bao gồm Lý Văn Tước, Lục Duy và Lưu Phúc, những người được lệnh đón nàng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, công chúa ngáp dài và quyết định đợi cho đến khi nhìn thấy Lục Duy đến.

Sau một đêm chiến đấu ác liệt, cơ thể nàng vô cùng buồn ngủ, nhưng tinh thần vẫn còn phấn chấn.

Nằm xuống xong, nàng trằn trọc một lúc rồi chìm vào giấc ngủ.

Không biết mình đã ngủ bao lâu.

Công chúa biết Đô Hộ phủ được canh phòng nghiêm ngặt nên mới ngủ ngon như vậy.

Khi tỉnh dậy, nàng cảm thấy tay chân yếu ớt, biết đó là dấu hiệu của một giấc ngủ dài, lúc nhìn ra ngoài căn lều mờ mịt thì trời đã dần về chiều, mặt trời đang chuẩn bị lặn.

Vũ Lạc nghe thấy tiếng bèn vội vàng kéo rèm đi vào đỡ công chúa đứng dậy tắm rửa.

Công chúa thực sự đã ngủ cả ngày, từ sáng sớm đến chạng vạng, nhưng bản thân cũng cảm thấy thư giãn, xương cốt căng ra tràn đầy năng lượng.

Phong Chí, Lý Văn Tước và những người khác cũng đã trở về, nhưng nghe tin nàng đang nghỉ ngơi nên cũng không đến quấy rầy.

Chu quản sự bị bắt và đang bị thẩm vấn, địa ngục dưới lòng đất cũng bị Lý Văn Tước quét qua một lượt, nhưng hắn ta không thể dọn sạch tất cả, bởi vì ở đó có quá nhiều tôn giáo và con người, có rất nhiều người bị bắt làm nô ɭệ cho nên không thể xóa tất cả chúng cùng một lúc. .

Lý Văn Tước chỉ có thể cử người đến đóng quân ở đó trước và bắt những tàn dư của Sổ Trân hội để thẩm vấn, những người còn lại không liên quan gì đến việc này sẽ được xử lí riêng theo từng trường hợp. Còn đám thương nhân đến từ các nước khác Lý Văn Tước sẽ điều tra qua một lượt, nếu như không có gì quá đặc biệt thì hắn sẽ thả họ ra.