Quyển 1-Chương 7: Phong Khởi Tây Châu

Lưu Phúc chán nản không có gì để nói.

Lý Văn Tước mỉm cười nói: "Có lẽ là không đâu. Hôm qua công chúa đã cử sứ giả đến thông báo rằng người đã đến khách trọ phía trước. Hôm nay thời tiết đẹp nên có lẽ tầm trưa đoàn người sẽ đến.

Lưu Phúc không khỏi nhìn bầu trời.

Buổi trưa mới đến, thế mà đám người này lại đón sớm như vậy?

Lưu Phúc không dám nói ra tiếng lòng mình, dù sao đây là lần đầu tiên công chúa trở lại sau mười năm hòa thân, chưa kể bọn họ mới chỉ cách xa ba mươi dặm, ngay cả có phải đến Nhu Nhiên đón nàng trở lại thì đó là điều đương nhiên.

Sau khi mọi người đi được một lúc, bầu trời dần sáng hơn, mây đen tan dần, ánh bình minh ló dạng sau đám mây, chiếu sáng khắp nơi.

Bóng tối trước mắt bị quét sạch, tất cả cảnh vật trong tầm mắt như được nhuộm màu, ngay cả Lưu Phúc cũng cảm thấy bản thân cũng sảng khoái hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, cảm giác tươi mới này không kéo dài trong chốc lát, hắn nhìn quanh chỉ thấy những đống đá nhấp nhô cùng với bức tường thành màu vàng đất phía sau, ngay cả cỏ xanh vàng cũng hiếm thấy.

Ở vùng biên giới này, giữa mùa đông lạnh lẽo, làm sao có cây cối nào tồn tại được?

Cây cối còn như vậy, huống chi nàng công chúa mảnh khảnh như hoa, đã sống ở nơi gió cát mười năm, không biết nàng đang biến thành bộ dạng nào rồi.

Mặc dù Lưu Phúc chưa từng gặp công chúa nhưng hắn đã nghe được nhiều tin đồn khác nhau về nàng từ những người lớn tuổi của mình.

Tương truyền, Quang Hoa đế đã nhiều năm không có thê thϊếp, ông chỉ có một con trai và một con gái, con trai là Cảnh Đức đế sau này, còn con gái là công chúa hòa thân.

Là con gái duy nhất của hoàng đế, công chúa từ nhỏ đã được vạn người yêu mến, muốn gì được nấy.

Vào mùa đông nọ, khi công chúa được mười hai tuổi, nàng đột nhiên nảy ra ý tưởng xây một viện được điêu khắc bằng băng. Sau khi Quang Hoa đế nghe được tin này, ông đã sai người tạc một cung điện băng tuyết chỉ trong một đêm, đèn băng treo khắp nơi, nối thẳng với lối vào cung của công chúa.

Khi màn đêm buông xuống, công chúa bước ra khỏi cửa cung điện, trong mắt nàng chứa đầy những tinh thể băng sáng ngời, ánh sáng rực rỡ như sao trên bầu trời.

Lưu Phúc chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng tỷ tỷ hắn nằm đó đã từng được mẫu thân đưa vào cung dự sinh thần của công chúa, nàng đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ đó, sau khi trở về nàng cũng đòi cha xây cho mình một nơi như vậy, tuy là không thành hiện thực nhưng tỷ tỷ vẫn mãi lưu luyến không quên, cung điện bằng băng đó đã trở thành câu chuyện huyền thoại của các nhà quyền quý nơi kinh đô.

Nghe nói, công chúa cũng thích ăn dưa Tây Vực, Quang Hoa đế mỗi năm đều sẽ sai người mang dưa ngọt Tây Vực về Kinh thành, thậm chí còn tìm hạt dưa đó về kinh thành trồng, như vậy công chúa có thể ăn chúng bất cứ lúc nào nào muốn. Đáng tiếc, thổ nhưỡng không hợp, hạt giống không thể nảy mầm cho đến khi công chúa thành hôn.

Tất cả những điều này cho thấy công chúa được sủng ái đến nhường nào.

Tuy nhiên, một thiên chi kiêu nữ như vậy, 4 năm sau, phải xa quê hương, xa thân thích họ hàng ở kinh đô, đến Nhu Nhiên lạnh lùng và xa xôi để hòa thân với Khả hãn Nhu Nhiên, người mà nàng còn chưa từng gặp mặt.

Rốt cuộc sau đó xảy ra chuyện gì?

Lưu Phúc cẩn thận nhớ lại.

Hắn nhớ đã hỏi cha mình, vì sao hoàng đế rất yêu quý công chúa mà lại chấp nhận hòa thân?

Trước đó đã có rất nhiều triều đại dùng con gái của Tông thất đi hòa thân thay cho công chúa, ở thời nhà Hán, cung nữ thậm chí còn được phong làm công chúa nhằm mục đích hòa than.

Phụ thân hắn kể rằng Nhu Nhiên nhất quyết phải hòa thân với con gái của hoàng đế, nếu triều đình cố ý làm trái bọn họ sẽ lập tức tiến quân về phía đông.

Vì lý do này mà các đại thần tranh cãi nảy lửa, Quang Hoa đế lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng công chúa đã nguyện ý hòa thân, điều này đã hóa giải tranh cãi của các thần tử trong triều.

Nhưng Lưu Phúc biết rằng vấn đề này vẫn luôn là dằm trong tim của Quang Hoa đế.

Vị hoàng đế uy nghiêm này đã thực sự đã cúi đầu trước đám man rợ đó.

Cả vương triều hùng mạnh thậm chí không thể bảo vệ một nữ nhân, mà phải dựa vào họ mới có thể đạt được hòa bình.

Khi đó cũng có những tiếng nói mỉa mai, cho rằng công chúa từ khi sinh ra đã hưởng hết vinh hoa phú quý, nam nhân phải trung với nước, tại sao nữ nhân lại không thể cống hiến hết mình cho nước? Họ còn nói, nếu công chúa là thường dân thì đương nhiên sẽ không có ai ngỏ lời hòa thân.

Lưu Phúc không mấy quan tâm chuyện chính sự, hắn chỉ cảm thấy sau này Quang Hoa đế chết sớm không liên quan gì đến nỗi đau này.

Hoàng đế vốn là người độc đoán, nhưng nỗi đau trong lòng của ông không chỉ liên quan đến việc con gái yêu lấy chồng xa mà còn liên quan đến sự suy yếu quyền lực.

Sau này, con trai của Quang Hoa đế và là đệ đệ của công chúa, lên kế vị, nhưng bản thân lại sức yếu, bệnh tật cho nên cuối cùng không để lại con cháu.

Vận mệnh khó lường, ngay cả hoàng đế cũng không ngoại lệ.

Lưu Phúc không khỏi thở dài.

Hắn vốn là người nói nhiều, nói không ngừng, nhưng Lý Văn Tước đó còn chán hơn cả Lục Duy, Lưu Phúc hỏi thì hắn đáp, không hỏi thì chỉ im lặng.

Một võ tướng và một công tử ăn chơi, nhìn đã biết là chẳng hợp nhau rồi.

Lưu Phúc quay đầu thấy Lục Duy cách mình có hơi xa.

Đang lúc buồn chán thì nghe thấy Lý Văn Tước nói.

“Xe công chúa hẳn là ở đây

Lưu Phúc vội vàng quay đầu nhìn về phương xa, cuối tầm mắt chỉ thấy bóng dáng của chiếc xe ngựa.

Nhìn từ xa, nó giống như một đường rất nhỏ, kèm theo khói bụi cuồn cuộn, nếu không có bầu trời sáng thì khó có thể nhìn rõ.

Nhưng dưới con đường nhỏ này, mọi người đều có thể nhìn ra cỗ xe của công chúa đang từ từ tiến đến gần, dần dần họ có thể nhìn thấy bóng dáng của đoàn xe.

Mấy chục ngày trước có người đến báo với Đô hộ phủ rằng đoàn xe đã xuất phát, để cho an toàn, Lý Văn Tước vẫn phái một thuộc hạ đến hộ tống cỗ xe của công chúa trở về an toàn. .

Mọi người nhìn những chiếc xe lăn bánh tới, không biết qua bao lâu, đoàn xe mới chậm rãi dừng lại.

Người đánh xe hét lên, siết chặt sợi dây dừng lại, bánh xe để lại những vết bánh xe ma sát trên nền đá cứng.

Dấu vết này chỉ chờ một cơn gió và cát thổi qua, chẳng bao lâu nữa, ngày cả dấu vết này cũng biết mất giống như những đoàn người ngựa đến với nơi biên thành cằn cỗi này.

Q1-Phong Khởi Tây Châu-Chương 7

Ánh mắt của Lục Duy rời khỏi vết hằn trên mặt đất rồi chầm chậm rơi vào đoàn xe phía trước.

Cho dù tương lai Đại Chương có thể thống nhất được thiên hạ hay không, dù bây giờ đất nước có thịnh vượng đến đâu, sau này cũng có thể biết mất mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, nhưng không thể nghi ngờ rằng với tư cách là công chúa đại diện cho Đại Chương đến Nhu Nhiên hòa thân này nhất định sẽ có mặt và ghi tên mình vào sử sách.

Tuy nhiên, vị trí này có lẽ cũng chỉ là một cái danh mà thôi, mà chờ đợi công chúa chính là cả đời vinh hoa ở kinh thành sau này.

Nếu xui xẻo gặp phải ngoại tộc xâm lấn, nếu không nỡ để tỷ muội cùng con gái tới đó, có lẽ phải mời công chúa ra mặt, đến lúc đó nên phong nàng là gì đây? Dù sao cũng chẳng thể đổi phong hào của nàng được.

Dương Trưởng sử hoàn toàn không biết Lục Duy đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn bình tĩnh, trong lòng liền cảm thấy ghen tị.

Đón công chúa trở về kinh không phải là việc khó khăn nhưng là một thành tựu, Lưu Phúc và Lục Duy, hai người con quý tộc, chỉ cần đến biên giới là được thăng chức rồi về kinh hưởng vinh hoa phú quý trọn đời, không giống như đám người bọn họ, chẳng biết phải khổ cực bao lâu nữa ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, nói không chừng cả đời này của hắn chỉ có thể làm Trưởng sử của Đô hộ phủ mà thôi.

Nhìn Lưu Phúc trước mặt vô tâm đang hai tay lên trán, cố gắng nhìn rõ diện mạo công chúa ra sao, Dương Trưởng sử cảm nhận sâu sắc rằng nếu muốn đầu thai vào một nhà tốt cũng là điều cần cố gắng.

Ngay khi mọi người có những suy nghĩ và ý tưởng khác nhau, cận vệ đi trước đã bước tới dọn đường và thông báo cho công chúa rằng xe của công chúa đã đến.

Lý Văn Tước và những người khác nhanh chóng xuống ngựa và bước tới hành lễ.

Với tư cách là sứ thần, Lưu Phúc đương nhiên đứng ở phía trước cùng với Lý Văn Tước.

Khi nhìn thấy rèm xe được vén lên, hắn không khỏi mở to mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có thể xuất hiện bên trong xe bất cứ lúc nào.

Nhưng khi ánh mắt rơi vào tay đang giữ rèm xe, Lưu Phúc không khỏi có chút thất vọng.

Bởi vì bàn tay tuy cũng mảnh mai nhưng trông thô ráp.

Đúng như hắn tưởng tượng, ở biên giới mười năm, tiểu hoa cũng sẽ biến thành lá già, cho dù nàng là công chúa thì thế nào chứ?

Nhưng sau đó, Lưu Phúc lại thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì người phụ nữ thò đầu ra đầu tiên rõ ràng không phải là công chúa mà là thị nữ của nàng.

Đối phương trước hết nhìn trái nhìn phải rồi nhảy ra khỏi xe, sau đó mới thò tay vào trong xe.

Người bước ra bây giờ là công chúa thực sự.

Một chiếc áo choàng lớn có mũ trùm, bên dưới áo choàng là một chiếc váy màu hoa oải hương dài đến chân, ngay cả tay cũng bị áo choàng chặn lại.

May mắn thay, chủ nhân của chiếc áo choàng đã nhanh chóng cởi bỏ chiếc mũ trùm che gần hết khuôn mặt rồi đưa mắt nhìn mọi người.

Lưu Phúc thực ra đã gặp công chúa một lần.

Mới mười năm trước, đó là ngày công chúa chuẩn bị hòa thân.

Hoàng đế đích thân tiễn nàng, ngự lâm quân tản ra mười dặm, từ nội thành đến ngoại thành, vô số của hồi môn được vận chuyển ra khỏi cung điện.

Lưu Phúc lúc nhỏ, nghe nói có có chuyện nào nhiệt như vậy đương nhiên phải đến tham gia chứ.

Vì là thế tử của Nhữ Dương Hầu nên hắn đã phải rất vất vả để được cha đồng ý đưa mình vào cung, hắn lẻn vào bữa tiệc chia tay và nhìn thấy Quang Hoa đế đang nắm tay công chúa rồi tiễn nàng lên xe ngựa.

Công chúa lúc đó...

Ánh mặt trời có hơi chói mắt, rơi xuống trên đầu công chúa, chiếu rọi vương miện vàng của nàng.

Lưu Phúc vô thức nheo mắt lại, ký ức lại hiện về mười năm trước.

Chiếc vương miện bằng vàng hồng ngọc tinh xảo cũng được cài trên búi tóc của công chúa.

Công chúa ngẩng cao đầu, không hề lộ ra vẻ bi thương, thậm chí còn quay đầu thấp giọng an ủi hoàng đế.

Lưu Phúc lúc đó còn nhỏ, chỉ đang xem náo nhiệt, không biết chia ly buồn đến thế nào, cũng không hiểu sự ra đi của nàng sẽ có ảnh hưởng sâu xa như thế nào đối với đất nước và bản thân nữ nhân, hắn chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp đến mức không ai trên đời này có thể sánh bằng được.

Nhưng bây giờ--

Vẫn là mũ miện hoa sen vàng.

Vẻ mặt công chúa bình thản nhưng không còn ngẩng cao đầu, lòng kiêu hãnh đã bị bào mòn theo năm tháng, ngay cả dáng vẻ trẻ trung cũng không còn chói lóa như trước.

Nàng vẫn đẹp, nhưng dường như thiếu một cái gì đó.

Lưu Phú có hơi oán hận, hắn phát hiện ra công chúa dường như đang bị bệnh.

Mười năm ở Nhu Nhiên hẳn là rất khó khăn.

Phu quân là người ngoại tộc lại hơn nàng cả chục tuổi, không hiểu tiếng, không quen với thổ những, phu thê có thể không hòa thuận, nếu như Khả hãn tính tình thất thường, có lẽ mười năm nay công chúa cũng chẳng được vui vẻ gì.

Hắn nhớ lại về những công chúa gả cho ngoại tộc trong lịch sử, họ hoặc chết vì bệnh sớm hoặc u uất lâu ngày thành bện, ngay cả Vương Chiêu Quân cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, Lý Văn Tước bước tới hành lễ.

"Tây Châu Đô hộ phủ Đô hộ Lý Văn Tước bái kiến công chúa."

"Lý Văn Tước, ta nhớ tới ngươi, lúc ta rời khỏi biên giới, ngươi cùng lính của mình đã đi săn một con thỏ cho ta."

Giọng nói của công chúa nhẹ nhàng êm ái như tiếng lông chim lướt qua, nó không giống như người đã từng trải qua sương gió trên sa mạc mà giống như hàng liễu xanh ở phía nam sông Dương Tử tháng ba mang theo hơi ẩm của mưa xuân.

Lý Văn Tước cười nói: “Năm đó hạ quan tuổi trẻ khí thịnh, bản thân lại chưa trải sự đời, suýt chút nữa đã làm chết con thỏ của người, công chúa vẫn nhớ cũng phải thôi.”

Công chúa: “Đa tạ con thỏ của ngươi đã giúp ta vui vẻ suốt chặng đường. Sau này ta đã nuôi nó ở trong cung của Nhu Nhiên.”

Lưu Phúc không khỏi tò mò xen vào: "Thỏ rừng cùng lắm có thể sống hơn mười năm, liệu giờ nó còn sống sao?"

Công chúa vẻ mặt bình tĩnh đáp: "Nó còn sống, nhưng đã bị Sắc Di gϊếŧ chết một tháng trước rồi."

Lưu Phúc biết lúc này mình nên im lặng, nhưng lại không khỏi tò mò: "Sắc Di là ai?"

Còn dám gϊếŧ con thỏ của công chúa?

Nhận thức của hắn về Nhu Nhiên rất ít cho nên có gì hỏi nầy.

Mấy người xung quanh đều có biểu cảm kỳ lạ, ngay cả Lý Văn Tước cũng không nhịn được, giải thích cho hắn.

"Sắc Di là Sĩ lực phát và cũng thúc thúc của Đại Lợi Khả Hãn, Đại hãn không có người kế vị, sau khi ông ta mất không lâu đám người Nhu Nhiên bắt đầu tranh vị, Sắc Di chính là người mạnh nhất trong đó."

Q1-Phong Khởi Tây Châu-Chương 8

Nhu Nhiên tuy là một dân tộc du mục, không có hệ thống quan lại ổn định như Trung Nguyên, nhưng học cũng có những chức vụ chính thức cố định của riêng mình, Sĩ lực phát tương đương với đại tướng quân, chức vụ này được đảm nhiểm bởi hoàng tộc Nhu Nhiên và đương nhiên nó đóng vai trò then chốt trong việc tuyển chọn Khả hãn.

Công chúa là thê tử của Khả hãn. Khi Khả hãn qua đời nàng không sinh con cho nên có thể chọn Khả hãn mới từ tông thất Nhu Nhiên, chế độ kế vị của Nhu Nhiên vẫn chưa được hoàn thiện cho nên lúc này cũng chỉ có thể xem ai mạnh nhất mà thôi.

Không lâu sau cái chết của Đại Lợi Khả Hãn, đã xảy ra tình trạng hai Khả Hãn cùng tồn tại ở Nhu Nhiên, một trong số đó là Sắc Di.

Lý Văn Tước nói xong, Lưu Phúc mới ý thức được hắn chỉ bận thương tiếc công chúa góa bụa trẻ tuổi cùng cái lạnh thấu xương ngoài Trung Nguyên, nhưng hắn lại quên mất rằng ngoài chuyện nữ nhi tình ra còn có một thứ quan trọng hơn, đó chính là sau khi Đại Lợi Khả hãn chết, Công chúa đã trải qua khoảng thời gian như thế nào.

Cuộc tranh giành quyền lực của Nhu Nhiên sẽ trần trụi và đẫm máu hơn ở Trung Nguyên rất nhiều.

Sợ rằng lúc đó Sắc Di muốn gϊếŧ không phải con thỏ mà là chính công chúa.

Hoặc có thể hắn ta muốn đe dọa công chúa qua cái chết của con thỏ.

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng có thể hình dung được một ngày như thế sẽ ly kỳ và nguy hiểm đến mức nào.

Là sứ giả, Lưu Phúc lẽ ra phải hiểu rõ những điều này trước khi rời kinh, nhưng đến khi nhìn thấy công chúa, hắn lại hỏi những lời bất lịch sự như vậy.

Lưu Phúc biết mình nói sai, không khỏi sờ sờ mũi, nhìn trái nhìn phải, nghĩ xem nên nói gì.

Lý Văn Tước: "Hai vị này là Nhữ Dương Hầu Lưu Phúc và Đại lý tự Thiếu khanh Lục Duy. Họ đến đây để đưa công chúa trở về kinh đô theo lệnh của Bệ hạ."

Lưu Phúc vội vàng nói: "Hạ thần ngu dốt. Xin công chúa thứ lỗi!"

Lục Duy cũng tiến lên hành lễ.

Công chúa gật đầu mỉm cười với họ, nụ cười này khiến Lưu Phúc càng thêm áy náy.

Tất cả đều là lỗi của chính hắn, chính hắn đã khiến công chúa phải nhớ lại những sự kiện khó chịu trong quá khứ.

Nghĩ tới đây, hắn buột miệng nói: “Công chúa, người đừng thấy chỗ này đơn giản mà chê cười, thực ra nơi đây khá thịnh vượng, sau khi ngài vào thành, nếu muốn đi dạo xung quanh hạ thần có thể dẫn đường.... Hai ngày nay thần đã quen thuộc với nơi đây rồi!"

Vĩnh Bình thành là huyện lỵ của huyện Trương Dịch .

Công chúa mỉm cười: “Được, đa tạ Nhữ Dương Hầu.”

Lưu Phúc càng nhiệt tình hơn: “Công chúa, xin người đừng khách khí, việc quốc sự thì có lẽ ta không làm được. Nhưng việc ăn uống vui chơi thì ta rất rành!"

Thấy hắn còn nói nhảm, Lý Văn Tước bèn tiến lên ngắt lời.

"Trời lạnh gió lớn. Xin công chúa quay lại xe trước để hạ quan hộ tống người vào thành nghỉ ngơi."

"Vậy xin phiền Lý Đô hộ rồi."

Nói xong một thị nữ đỡ công chúa lên xe, trong khi một người khác đỡ chiếc váy phía sau công chúa.

Đôi mắt sắc bén của Lưu Phúc nhận thấy hoa văn trên váy công chúa đã hơi thô, hoan văn đã trở nên mờ nhạt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của cành hoa. Nhìn kỹ, hắn thấy váy bên trong của áo choàng bị gió thổi bay, lớp lót dường như có vết khâu.

"Hầu gia đại nhân, không hợp lễ nghi chớ nhìn.” Lý Văn Tước cố hắng giọng nhắc nhở.

Lưu Phúc mở miệng muốn giải thích, nhưng nếu nói thật ra sẽ khiến công chúa xấu hổ.

Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ im lặng.

Đoàn xe lại khởi hành.

Lý Văn Tước dẫn đầu, theo sau là Lục Duy và Lưu Phúc.

Lưu Phúc không khỏi thấp giọng nói với Lục Duy về chuyện mình vừa phát hiện: “Xem ra công chúa ở Nhu Nhiên sống không được tốt lắm!”

Lục Duy nói: “Hàng năm triều đình đều gửi lễ vật cho hoàng gia Nhu Nhiên, trong đó có lụa và sa tanh được đích danh trao cho công chúa.”

Lưu Phúc: “Sau khi triều đình tấn công Nhu Nhiên, lễ vật sẽ bị cắt bỏ có phải không?”

Lục Duy: “Chiến tranh cắt đứt đường vào, gần đây mới khôi phục lại.”

Lưu Phúc: “Không có gì lạ, ta thấy hầu gái bên cạnh công chúa đều mặc quần áo cũ, có thể xuất hiện rực rỡ như vậy, ai lại sẵn lòng chật vật như vậy? Công chúa đã phải vật lộn ở Nhu Nhiên từng đấy năm, lại còn phải chú ý khắp nơi, cuộc sống đúng là không dễ chịu mà.”

Lục Duy liếc hắn một cái.

Lưu Phúc bất mãn: "Biểu cảm đó của ngươi là thế nào hả? Ta nói sai sao?"

Lục Duy: "Ngươi thật quan tâm đến công chúa, nếu công chúa hiểu lầm mà về kinh báo cáo thánh thượng thì ngươi sẽ làm thế nào?”

Lưu Phúc:?

Hắn thực sự đã quên mất điều mình lo lắng trước đây? !

Lưu Phúc lập tức im lặng.

Xem ra thiện cảm của hắn đối với công chúa cũng không vượt qua được cái bóng của việc được công chúa nhìn trúng.

Lục Duy đã có thể thanh lọc đôi tai của mình.

Xe của công chúa chạy về phía trước phía sau họ, bánh xe tạo ra âm thanh xóc nảy trên nền đất cứng của sa mạc.

Chỉ là chuyển động đã bị che khuất bởi tiếng vó ngựa và tiếng gió trong không gian rộng mở khiến nó ít bị chú ý hơn.

Nhưng chắc hẳn công chúa phải rất khó chịu khi phải di chuyển quãng đường dài trên xe ngựa.

Đúng như Lưu Phúc đã nói, vừa rồi sẽ không khó để bất cứ ai có thể phát hiện ra những khuyết điểm trên trang phục của công chúa.

Ngoại trừ mũ miện hoa sen vàng, công chúa có lẽ còn giản dị hơn cả các tiểu thư quý tộc trong kinh thành.

Thật đáng buồn khi thiên chi kiêu nữ năm đó lại thảm đến mức này.

Tuy nhiên, đối với họ, việc hộ tống công chúa trở lại Kinh thành là một thành tựu.

Bởi vì chào đón công chúa trở về đồng nghĩa với việc có công đánh bại Tây Nhu Nhiên, bản thân công chúa đã là một tượng đài sống, chỉ cần người có thể đến kinh thành an toàn và gặp được hoàng đế, bọn họ đã được coi là lập công.

Việc hoàng đế niệm tình thân mà đồng ý cho công chúa về đã khiến Lưu Phúc cảm động, Lục Duy đều thấy hết, là công chúa muốn hồi kinh, mà hoàng đế cũng sẽ dựa vào thân phận đích trưởng nữ của tiên đế mà ban cho nàng phong quang vô hạn.

Mọi người đều có được thứ họ cần cho nên đều hạnh phúc.

Thay vì phải phơi nắng phơi mưa ngoài trời, công chúa sẽ thoải mái hơn khi tận hưởng mọi vinh hoa phú quý trong mười dặm hồng trang nơi kinh đó có đúng không?

Ngay cả khi bị người khác sử dụng thì bản thân thứ đó cũng phải có giá trị.

Theo hắn, chỉ có những người không hiểu nhân tình thế thái như Lưu Phúc mới cảm thấy tiếc cho công chúa, còn bản thân hắn cảm thấy công chúa đã gặp may mắn.

Q1-Phong Khởi Tây Châu-Chương 9

Không biết có bao nhiêu công chúa hòa thân có thể trở lại cố hương.

Hắn rời nhìn về phía xa.

Sau khi mây tan, bầu trời u ám dần dần sáng sủa hơn, phía xa mơ hồ có thể nhìn thấy một chút màu xanh nhạt bao phủ, chẳng bao lâu sau bị ánh sáng ban mai đầu tiên chiếu sáng, màu xanh lam biến thành màu trắng, sáng rọi khắp mặt đất.

Cảnh tượng tươi sáng này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Lục Duy, hắn ngước mắt lên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng lại không biết mình đang nghĩ đến điều gì, khóe miệng hơi nhếch lên.

Những người khác không chú ý tới vẻ mặt của Lục Duy, bởi vì vừa rồi sự chú ý của mọi người vẫn đang đổ dồn vào công chúa.

Mặc dù công chúa có vẻ hơi mệt mỏi và ăn mặc giản dị nhưng chắc chắn sức khỏe của người rất tốt.

Nàng đã đến biên thành một cách an toàn, công việc của mọi người đã hoàn thành một nửa.

Tiếp theo, chỉ cần công chúa thuận lợi đến được kinh thành thì nhiệm vụ của mọi người sẽ hoàn thành xuất sắc.

Sau khi đoàn xe hùng dũng tiến vào thành, dân chúng nghe tin công chúa trở về, đều đổ ra ngoài xem, đám người bị lính canh hai bên đường chặn lại nhưng vẫn không giấu nổi phấn khích.

Bọn họ đương nhiên không nhìn thấy được bộ dáng thật sự của công chúa, chỉ có thể nhìn thấy xe ngựa của công chúa đi qua trước mặt, tấm màn nỉ dày che chắn hết mọi thứ, nhưng thỉnh thoảng sẽ nó bị nhấc lên một góc nhỏ do gió thổi, cho dù bình dân có thể chỉ nhìn thấy mấy thị nữ của công chúa, nhưng như vậy cũng là quá đủ cho một câu chuyện sau bữa cơm.

Một người nói công chúa xinh đẹp như tiên, người kia nói chắc chắn bị mù, công chúa đã phơi mình trong gió cát suốt mười năm ở một dân tộc xa lạ, dù có xinh đẹp đến mấy cũng không thể không biến thành một bà già.

Một số người còn cho biết, họ nhìn thấy công chúa ngồi bên trong trong bộ váy lấp lánh, trông thật uy nghiêm, thậm chí nàng còn bế đứa con nhỏ trên tay.

Người có hiểu biết nghe được lời này, không khỏi cười lạnh nói: “Ngươi không nhìn thấy người trong xe à?Đừng ăn nói bậy bạ! Công chúa căn bản không sinh ra đứa con nào! "

"Không thể nào. Nghe nói bản công chúa đã ở Nhu Nhiên mười năm, con của nàng chẳng nhẽ lại chết từ khi còn nhỏ sao?"

“Không biết có phải chết hay không, chỉ biết công chúa không có con, nếu không nàng cũng sẽ không bị tân Khả Hãn đuổi về!”

"Tân Khả Hãn nào? Nhu Nhiên đã bị quân triều đình tiêu diệt! Nếu không, chúng ta có thể lấy lại huyện thành này không? Bình thường chỉ hai tháng nữa thôi là người Nhu Nhiên sẽ đến thành cướp bóc!"

"Đó là ngươi đang nói tới Tây Nhu Nhiên! Cháu trai của ta quanh năm đi theo đoàn thương nhân giữa Nhu Nhiên và nhà Hán! Kể từ khi triều đình phái quân đến, phía tây của Nhu Nhiên đã được lấy lại, nhưng chúng vẫn còn nhiều tàn dư. Người Nhu Nhiên đã chạy về phía đông và xây dựng một Đông Nhu Nhiên khác. Người ta nói rằng tân Khả Hãn Nhu Nhiên có quan hệ họ hàng với trượng phu của công chúa!

"Cái gì, Nhu Nhiên vẫn chưa bị tiêu diệt? Vậy chẳng phải chỗ của chúng ta lại gặp nguy hiểm sao?"

"Đông Nhu Nhiên cách nơi này ngàn dặm, muốn tấn công thì trước tiên phải tấn công những khu vực như Nhạn Môn, địa bàn của chúng ta đã bị triều đình lấy lại, về sau sẽ ổn thôi!"

Mọi người đều bàn tán xôn xao.

Nơi sa mạc cằn cỗi này rất ít nhận được tin tức, cho nên họ chỉ nói về những tin đồn nghe được từ người thân, bạn bè đã đi khắp nơi cả chục lần, trong mười câu thì cùng lắm một hai câu là đúng, còn lại thì chẳng đáng tin.

Dù biết bàn luận về Hoàng thất là vô lễ nhưng pháp luật không lên án ai cả, chẳng lẽ chỉ vì hai câu này mà lại lôi người ra đánh mắng sao?

Suy cho cùng, đây chỉ là một cựu công chúa chẳng còn có thể nương tựa vào đâu được cả.

Tất cả chỉ như vậy mà thôi.

Chỉ có Lưu Phúc cau mày, nghe lời bàn tán ồn ào càng ngày càng quá đáng, dù sao nàng cũng là công chúa, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn về phía phát ra giọng nói chỉ trích.

Đúng lúc này, một điều bất ngờ đã xảy ra.

Một bóng đen đột nhiên nhảy ra từ trong đám người náo nhiệt rồi lao về phía xe công chúa với tư thế cực kỳ nhanh nhẹn!

Khi Lưu Phúc quay đầu lại đã tình cờ nhìn thấy thanh kiếm dài ba thước trong tay đối phương.

Ánh sáng mặt trời vừa ló ra từ đám mây phản chiếu lưỡi kiếm chói lóa, gần như làm cay mắt hắn!

Lưu Phúc bàng hoàng, tim đập loạn xạ, vô thức giơ mu bàn tay lên che lại, miệng bất giác há hốc.

"Cứu, có thích khách!"

Tiếng hét vang lên ngay lúc hắn bất tỉnh!

Đến lúc nói như vậy thì đã quá muộn, nhưng chẳng bao lâu, trước khi lưỡi kiếm đâm vào rèm xe, một tiếng hét vang lên từ bên trong xe.

Đó là giọng nữ, nhưng nhất thời không ai nhận ra đó là giọng của công chúa hay thị nữ.

Cùng lúc đó, Lưu Phúc nghe thấy tiếng xe ngựa bị đao kiếm đâm.

Có một thích khách thứ hai? Ở đâu? !

Hắn bị sự thay đổi đột ngột này làm cho hoảng sợ, trong đầu gào thét muốn bảo vệ công chúa, nhưng cơ thể lại không kịp phản ứng, người vẫn ngơ ngác tại chỗ, nhưng con ngựa phía dưới lại sợ hãi, bắt đầu bồn chồn. .

Mọi việc diễn ra trong chớp mắt, không chỉ Lưu Phúc mà ngay cả binh lính xung quanh và những người đang chứng kiến đều chưa kịp phản ứng.

Chỉ khi Lý Văn Tước nhìn thấy thích khách cầm kiếm đâm vào xe ngựa, hắn nhanh chóng nhảy xuống ngựa, sau đó giật lấy cây thương từ tay những người xung quanh và đâm nó về phía vai sát thủ.

Hắn đứng cách xe của công chúa khoảng ba con ngựa, mũi kiếm của sát thủ đã xuyên thủng bức màn!

Cộng thêm những tiếng la hét đột ngột bên trong xe ngựa, trong phút chốc mọi thứ thực sự trở nên hỗn loạn.

Lưu Phúc đã sợ hãi rồi.

Lý Văn Tước dù giỏi đến đâu cũng chỉ có thể đối phó với một người một lúc.

Những người lính gần đó lần lượt phản ứng và bao vây xe ngựa, nhưng không ai dám vén rèm.

Hiện trường thật hỗn loạn!

Mọi người kêu gào, người ở gần xe ngựa liều mạng muốn lùi lại, những người từ xa nhìn không rõ thì liều lĩnh lao về phía trước để xem náo nhiệt. Chính điều này càng khiến cho không khí trở nên hỗn loạn.

Nhưng Lý Văn Tước không còn quan tâm đến điều này nữa.

Nếu ngay sau khi công chúa được đưa về có chuyện gì xảy ra, hoặc có chuyện gì xảy ra ngay trước mũi, thì Tây Châu Đô hộ phủ mới là hắn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Công chúa không thể xảy ra chuyện được.

Lý Văn Tước giơ cây thương lên, đẩy thanh kiếm của thích khách ra và dùng một tay vén rèm xe ngựa!

Q1-Phong Khởi Tây Châu-Chương 10

Nhưng người cầm kiếm không cho hắn cơ hội, sau khi thanh kiếm bị đẩy ra, tên thích khách lập tức quay lại phía sau Lý Văn Tước, dùng mũi kiếm đâm vào lưng hắn!

Nếu Lý Văn Tước nhất quyết muốn cứu công chúa trong xe ngựa, hắn sẽ bị thanh kiếm đâm trước.

Lục Duy ở ngay bên cạnh Lý Văn Tước.

Hắn nhìn quanh nhưng không tìm được thứ gì vừa tay, đúng lúc tình cờ có người cầm trên tay một miếng thịt lợn lớn, Lục Duy tranh thủ cưỡi ngựa cúi xuống nhặt miếng thịt lợn to như cục gạch lên rồi giơ tay đánh vào sau đầu tên sát thủ.

Tên sát thủ ngã xuống không chút kháng cự, hắn bị Lục Duy đánh đến nỗi nghiêng người, nặng nề ngã vào đám đông, sau đó bị đám vệ binh xông tới bắt lại.

“Viên gạch” của hắn mạnh đến thế sao?

Lục Duy sửng sốt một lát, sau đó nheo mắt lại.

Ngay khi thịt lợn đập vào đầu tên đó, dường như hắn nghe thấy một tiếng ding.

Rất nhẹ, gần như không nghe được.

Giống như có thứ gì đó chạm vào thanh kiếm của sát thủ.

Âm thanh đó——

Giống như phát ra khỏi xe ngựa.

Trên xe ngựa có ba người.

Công chúa và hai thị nữ.

Lục Duy nhớ tới trước khi công chúa lên xe, nàng đã nhẹ nhàng gọi tên một người thị nữ.

Hình như là, Phong Chí?

Vậy người nắm đồ ra là nàng hay người khác?

Lục Duy khẽ cau mày, hắn phát hiện, bằng khả năng quan sát nhạy bén của mình, ấn tượng của hắn đối với ba người rất mơ hồ.

Chưa nói đến hai cung nữ, ngay cả trong ấn tượng của hắn công chúa cũng rất mơ hồ.

Nàng có vẻ ngoài mềm mại, dịu dàng và giản dị đến mức nghèo rách.

Tất cả chỉ có vậy.

Về những động tác tay chân nhỏ nhặt, Lục Duy không thể hiểu được biểu cảm và suy nghĩ của công chúa khi lần đầu gặp mặt dân chúng là thế nào.

Trước nay hắn vốn tự hào về điều này.

"Thịt, thịt của tôi!"

Người đàn ông trung niên bị lấy mất thịt lợn lúc này mới ý thức ra rồi hét vào mặt Lục Duy.

Lục Duy lấy ra một mảnh bạc vụn từ trong tay và ném nó về phía đối phương.

Khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, hắn cưỡi ngựa, người ở bên đường, đối phương duỗi tay ra, tiền vừa lúc ở trong tay hắn, vẻ mặt hắn từ tức giận chuyển sang vui mừng. Miếng bạc này đổi lấy một miếng thịt, cũng không phải là lỗ.

Lục Duy liếc nhìn biểu tình trên mặt người đàn ông.

Lo lắng, ngạc nhiên, giận dữ, sợ hãi và cuối cùng là niềm vui và sự nhẹ nhõm.

Bởi vì miếng thịt đó có lẽ là thứ hắn đã tích góp bấy lâu để làm bánh chẻo cho cả nhà, vì địa vị nên hắn không thể đắc tội với Lục Duy, cho dù cuối cùng miếng thịt đó cũng đã bị hỏng đi chăng nữa, hắn chỉ có thể thừa nhận mình xui xẻo mà thôi.

Lục Duy hiểu ra vấn đề ở đâu!

Hắn có thể biết được suy nghĩ của người đàn ông trung niên qua phản ứng tức thời của, nhưng ở công chúa, hắn không thể nhìn thấy niềm vui hay nỗi nhớ trở về sau một thời gian dài vắng bóng trên khuôn mặt của nàng kể từ khi đặt chân lên quê hương ở Trung Nguyên.

Đúng là công chúa đã cư xử đúng mực, nhưng dường như đó là điều nàng muốn người khác nhìn thấy.

Điều này có hơi thú vị rồi đây.

Suy nghĩ của Lục Duy chuyển động rất nhanh, trên thực tế chỉ mới có mấy giây trôi qua mà thôi.

Lý Văn Tước không quan tâm phía sau đang xảy ra chuyện gì, hắn xé toạc tấm rèm nỉ nặng nề trước xe ngựa của công chúa, khom người dùng một tay giữ lấy trục xe, đâm cây thương vào trong xe!

Sức mạnh của hắn ta mạnh đến mức gần như sắp ám sát công chúa!

Ba người phụ nữ, công chúa và hai người thị nữ, đều co ro trong góc, ước gì có thể trốn vào trong xe ngựa.

Lý Văn Tước không thèm kiểm tra xem công chúa có bị thương hay không, ngay sau đó, ngọn giáo của hắn đã đâm vào phần dưới xe!

Tấm gỗ nứt ra, vỡ vụn, dưới gầm xe phát ra tiếng rêи ɾỉ nghèn nghẹn, Lý Văn Tước không còn do dự nữa, lập tức ấn xuống cho đến khi cảm thấy ngọn giáo xuyên vào máu thịt người đó.

“Thích khách ở dưới, nhanh bắt hắn!"

Lưu Phúc hét lên, nhưng có lẽ không cần nói gì vì mọi người đã lao tới kéo người từ gầm xe ra ngoài.

Người đàn ông này bị Lý Văn Tước dùng giáo đâm vào ngực và bụng, hắn đã chết tại chỗ.

Câu hỏi đặt ra là hắn ta ẩn nấp dưới gầm xe của công chúa từ khi nào? Trước khi vào thành hay sau khi vào thành?

Triều đình vừa lấy lại quận Trương Dịch, ngày sau đó đã một đám thích khác xuất hiện nhắm vào công chúa.

Bất kể sát thủ đã ẩn nấp dưới gầm xe đã lâu hay chưa, trách nhiệm của Lý Văn Tước cũng không hề nhỏ.

Lục Duy đến gần xe ngựa, cúi đầu.

Tấm rèm nỉ đã rách nát sau trận đánh ác liệt vừa rồi, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bên trong xe.

Công chúa cúi đầu lau nước mắt.

“Điện hạ có bị thương không?” Lục Duy hỏi.

Công chúa ngẩng đầu lên, nước mắt sắp rơi, chiếc cổ trắng nõn hơi ngẩng lên.

"Không có gì, cảm ơn Lục Thiếu Thanh. Nếu trên đường không an toàn, chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng đến dịch quán trước rồi hãy nói."

Lục Duy gật đầu, hắn nhờ người tìm tấm nỉ mới đóng đinh vào cửa xe tạm làm rèm.

Một trong hai thích khách đã chết và một người bị thương, người chết đã được kéo xuống, người bị thương được đưa vào nhà lao, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước một cách chậm rãi, nhưng hiện trường vẫn hỗn loạn cho nên Lý Văn Tước đã đích thân mở đường.

Vốn dĩ hắn dự định để công chúa từ từ tiến vào thành, nhưng sau sự hỗn loạn này, mọi người đều kinh hãi, cho nên chỉ muốn hộ tống công chúa đến đích càng sớm càng tốt.

Nơi công chúa ở là dịch quán, vì để công chúa được an toàn, Lý Văn Tước đã ra lệnh cho người sửa soạn để cho nó trông khang trang và rộng rãi hơn, nhưng bây giờ khi vụ ám sát xảy ra, thứ này không còn đáng để khoe khoang nữa.

Khi công chúa cùng đoàn tùy tùng cuối cùng cũng đến dịch quán, Lý Văn Tước và những người khác vẫn đi theo sau.

Lục Duy trước tiên thay mặt mặt hoàng đế hạ chỉ.

Thánh chỉ chủ yếu có mấy nội dung.

Đầu tiên là khen ngợi công chúa vì những hy sinh và cống hiến của nàng cho đất nước trong những năm qua, bây giờ Tây Nhu Nhiên đã bị tiêu diệt, công chúa nên trở về quê hương để dưỡng lão, mặc dù tuổi của công chúa không quá lớn nhưng cũng đã có nghi thái của người từng trải.

Thứ hai là đổi phong hiệu từ Long Khang công chúa thành Bang Ninh công chúa. Dân là gốc của đất nước, nhờ gốc này mà quốc gia được yên ổn, phong hiệu này cũng thể hiện sự khẳng định của hoàng đế đối với công chúa.

Thứ ba là cấp cho công chúa một dinh thự ở kinh thành, ngay sau công chúa về kinh có thể dọn vào ở.

Lưu Phúc đứng hồi lâu, Lục Duy mới chậm rãi đi xuống lầu.

Tây Châu Đô hộ Lý Văn Thước cùng lính của mình cũng tình cờ đi tới.

Nhưng lúc này Lưu Phúc không còn tâm tình nói chuyện nữa.

Tây Châu Đô hộ phủ là một nha môn mới được thành lập sau khi triều đình tái sáp nhập Trương Dịch vào lãnh thổ của mình, mặc dù nằm ở một vùng hẻo lánh nhưng lại là một thị trấn quan trọng về mặt tổ chức và vị trí chiến lược. Chức Đô hộ tương tương với một quân chính.

Bởi vì đối mặt trực tiếp với ngoại tộc, nên Đô hộ Tây Châu có quyền hạn dựa vào tình hình thực tế làm việc chứ không cần phải đợi lệnh của nhà vua.

Về phần Lý Văn Tước, khi Hoàng thượng có ý định thành lập chức quan này thì ông ta đã được tại vị, không thể không nói là thăng chức nhanh chóng, phải biết rằng ông ta chỉ là thuộc hạ của nguyên thứ sử Tần Châu Thẩm Nguyên , sau khi Thẩm Nguyên phải chịu tội chết, Lý Văn Tước không những không bị cấp trên liên lụy mà còn thắng tiến không ngừng, cuối cùng ông ta cũng leo ngang hàng với cấp trên của mình.

Quyền lực là liều thuốc kí©h thí©ɧ tốt nhất, có vẻ như mặt tối của Tây Châu Đô hộ phủ Lý Văn Tước vẫn còn hơi non trẻ.

Khi nhìn thấy Lưu Phúc và Lục Duy, trước khi đối phương tiến tới, hắn đã xuống ngựa và đích thân đến chào hỏi.

“Sáng nay Lý mỗ phái người mời hai vị đại nhân, nhưng lúc đến mới biết hai vị đã ra ngoài sớm, xin hai vị thứ lỗi cho sự đường đột của bản quan.”

Lý Văn Tước chắp tay nói, không kiêu ngạo như vị chỉ huy quân sự vừa lập công lớn mà dùng thái độ khiêm tốn, lễ phép.

"Biên giới đơn sơ, đón tiếp cũng không tốt. Hầu gia và Lục Thiếu Thanh nghỉ ngơi có tốt không? Ở đây chúng ta đã chuẩn bị ngựa cho hai người, nếu không quen thì cũng có xe ngựa."

Lưu Phúc xua tay: "Đa tạ Lý Đô hộ quan tâm. Ở đây quả thực lạnh hơn ở kinh thành rất nhiều. Nói đến việc ở đó mà——"

Hắn vô thức định phàn nàn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Lục Duy thì lại im bặt.

"Thật ra cũng không tệ, chỉ là nệm hơi cứng thôi, không sao đâu, hahaha!"

Lý Văn Tước vẻ mặt có lỗi nói: "Là do hạ quan sơ suất, tối nay ta sẽ bảo thuộc hạ trải thêm mấy lớp đệm cho hai vị!"

Thấy đối phương như vậy, Lưu Phúc càng ít kén chọn, mặc dù hắn không chỉ cảm thấy giường cứng mà còn cảm thấy chăn bông không đủ mềm và thơm, khói trong bếp cũng quá ngột ngạt, không bằng than ở kinh thành, ban đêm không có mỹ nữ đi cùng lại càng khó ngủ.

Lưu Phúc quay đầu lại nhìn ngựa, lại nhìn bầu trời u ám, đang định nói mình sẽ lên xe ngựa thì Lục Duy đã lên ngựa trước.

Lưu Phúc:......

Dưới cái nhìn của đám người, Lưu Phúc đành phải từ bỏ ý định ngồi lên xe ngựa, bịt mũi lên ngựa, cưỡi ngựa bên cạnh Lý Đô hộ.

Lữ Vĩ cưỡi ngựa lùi lại nửa bước, thấp giọng nói chuyện với Dương Trưởng sử của Đô hộ phủ.

"Nghe nói danh tính của người phụ nữ chết đêm qua đã được tìm ra?"

“Đúng vậy,” Dương Trưởng sử cười khổ, “Khiến các vị chê cười rồi, nói ra thì nàng ta cũng có quan hệ với Đô hộ của chúng ta, nữ nhân kia tên Mộc Nương, là nha hoàn bên cạnh trắc thất của Lý Đô hộ.”

Lục Duy có chút trầm ngâm: “Ta nhớ từ lúc Lý Đô hộ đóng quân ở đây vẫn luôn không mang theo vợ con.”

Dương Trưởng sử: “Đúng vậy, phụ mẫu Lý đại nhân đã già, không có người chăm sóc, cho nên Lý phu nhân ở lại quê nhà, do vậy bà đã để Tôn thị đến đây giúp đỡ lo liệu cuộc sống thường ngày cho Lý Đô hộ. Lý Đô hộ chỉ có duy nhất một người thϊếp này.”

Ý của câu này là, Tôn thị tuy là thê thϊếp, nhưng trong tình huống nữ chủ không có ở đây, nàng lại giúp đỡ Lý Đô họ xử lý nội vụ cho nên cũng có thể coi là một nửa chủ nhân.

Lục Duy: “Vậy Mộc Nương là tên thường dùng của Tôn thị sao?”

Dương Trưởng sử: "Đúng vậy, Tôn nương tử cũng có hai thị nữ, Mục Nương là một trong số đó. Gần đến Tết, mẫu thân Mộc Nương bệnh nặng nên xin Tôn phu nhân nghỉ phép hai ngày về nhà thăm bà, Tôn nương tử đồng ý. Hôm nay, lẽ ra nàng sẽ trở về nhà, nhưng đêm qua lại phát hiện nàng đã chết dưới một bức tường cách nhà không xa, trên tay còn đang ôm một túi thuốc. Theo lời khai của gia đình và chủ dược phòng, có lẽ Mộc Nương đang trên đường mang thuốc về thì xảy ra tai nạn, sau khi khám nghiệm, nguyên nhân tử vong bước đầu được xác định là do vết thương nặng ở dau đầu gây mất máu quá nhiều. Con đường xung quanh nàng vô cùng trơn trượt, cho nên chúng ta đoán là do vô tình trượt chân.”

Vừa nói, hắn vừa quan sát vẻ mặt của Lục Duy.

Thị nữ của Đô hộ đột ngột qua đời trong đêm đông giá rét, vụ án tuy không nghiêm trọng cũng không tầm thường, vì thân phận của nàng ta nên Dương Trưởng sử nhất định sẽ điều tra, hắn cảm thấy một Đại lý tự Thiếu khanh như Lục Duy cũng không nhất thiết phải để ý đến chuyện cỏn con này.

"Bị trượt chân, mất máu mà chết, Dương Trưởng sử có chắc không?" Lục Duy đột nhiên hỏi.

Dương Trưởng sử sửng sốt, cười nói: “Đây đều là những đánh giá sơ bộ. Chỉ là Mộc Nương này thân phận bình thường, trước khi chết cũng chưa từng có cãi vã với ai. Hôm nay hạ quan đã phái người tới hỏi thăm hàng xóm xung quanh nàng, chỉ là do chuyện tiếp đón công chúa cho nên vẫn chưa điều tra rõ, sau này nếu như có tin tức gì, ta nhất định sẽ báo với người.

Nói xong, hắn đang muốn thở phào nhẹ nhõm, Lục Duy đột nhiên lại lên tiếng.

"Mộc Nương không phải lão nhân mang từ nhà các ngươi đến mà là sau khi đến Trương Dịch mới tìm có đúng không?”

Dương Trưởng sử: “Đúng vậy, Lý Đô hộ rất giản dị, lúc Tôn phu nhân đến, nàng chỉ mang theo hai người hầu, một người là người hầu cũ của phụ thân Lý Đô hộ, hiện tại đang phục vụ Lý Đô hộ, còn lại đều là người địa phương?”

Lục Duy gật đầu rồi không đặt câu hỏi nữa.

Dương Trưởng sử âm thầm lau mồ hôi, hắn không hiểu vì sao Lục Duy lại quan tâm đến nha hoàn như vậy, hắn chỉ có thể cho rằng quý tộc từ kinh thành đến nơi nhỏ bé cảm thấy mới lạ nên mới hỏi.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh sau đó đoàn người đã ra khỏi cổng thành.

Theo quy định, mọi người phải đi xa thành ít nhất hai mươi dặm để đón công chúa trở lại nhưng Lục Duy đã chủ động đi xa ba mươi dặm để đón công chúa.

Hôm nay cuối cùng cũng không có mưa hay tuyết, mặc dù bầu trời vẫn u ám, gió vẫn thổi mạnh nhưng cũng không lạnh như mấy ngày trước.

Lưu Phúc theo thói quen siết chặt cổ áo choàng, hắn thật sự sợ lạnh, nếu hôm nay không phải có việc gấp, chắc chắn hắn sẽ rúc vào chăn ngủ cho sướиɠ.

"Lý Đô hộ, xe của công chúa đâu? Có tin tức gì không? Hôm nay nàng không thể tới được sao?"

Q1-Chương 6:Q1-Chương 4-Phong Khởi Tây Châu

Lưu Phúc sửng sốt một lát.

Trước khi rời Kinh thành, hai người đã gặp nhau trong lúc Hoàng thượng gặp riêng Lục Duy.

Xét về cấp bậc và chức danh, hắn là chính sứ của chuyến đi này, nhưng thánh chỉ lại được giao cho Lục Duy.

Chuyện này Lưu Phúc đã biết từ lâu, hắn cũng biết thân biết phận nên không cảm thấy nhục nhã, có người nhận mệnh như vậy hắn cũng không cần phải chịu trách nhiệm nữa.

"Xem ra nơi này thật sự có chuyện gì đó, Lục lão đệ, chuyện thứ hai thì sao?"

Thấy Lục Duy không trả lời mình mà lại nhìn lên xà nhà, “Lục Thiếu khanh” trong miệng hắn trả thành “Lục lão đệ.”

“Thứ hai, lần này triều đình phái quân đến tiêu diệt quân chủ lực Nhu Nhiên, giành lại lãnh thổ. Việc này đã được tiên hoàng lên kế hoạch từ trước, đến nay đã hoàn toàn thành công. Tuy nhiên bên chúng ta bên đó cũng khó có thể hiểu rõ tình hình ở Nhu Nhiên.”

Thấy Nhữ Dương Hầu khả năng hiểu biết thực sự thấp, Lục Duy không còn cách nào khác đành phải giải thích thêm mấy câu.

Nhu Nhiên mặc dù là một dân tộc du mục, nhưng họ đã ở biên giới Tây Bắc mấy chục năm, sức lực hung hãn, từ lúc Đại Chương lập quốc đã gây phiền hà rất, chúng cũng chính là nỗi lo lắng của các vương triều Trung Nguyên.

Việc xuất binh lần này không những có thể chiếm lại được các quận huyện ở Tây vực mà còn khiến toàn bộ quân Nhu Nhiên tan rã.

Mặc dù chúng chưa bị xóa sổ hoàn toàn và một số tàn dư đã trốn thoát khỏi triều đình sau đó di chuyển về phía đông, nhưng đây vẫn là một chiến thắng to lớn cho người dân Trung Nguyên đã đối đầu với Nhu Nhiên trong nhiều thập kỷ.

“Ý của ngươi là, công chúa đã góp phần hủy diệt quân Nhu Nhiên?” Lưu Phúc cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

Chẳng trách việc điều quân lại diễn ra suôn sẻ như vậy, nói san bằng là săn bằng được luôn.

Nghe nói nội bộ Nhu Nhiên xảy ra xung đột vì cái chết của Đại Lợi Khả Hãn công chúa không có con cái, theo quy định của man di, nàng chỉ có thể gả cho Khả Hãn mới làm vợ, lúc tin tức truyền đến, Lưu Phúc thậm chí còn cùng cha than thở rằng nàng hồng nhan bạc phận. Không ngờ nội bộ Nhu Nhiên lại xảy ra nội loạn. Nghe nói thúc thúc và cháu trai của Đại Lợi Khả Hãn cùng đám cận thần của chúng đấu nhau đến gà bay chó sủa, cuối cùng là bị triều đình nhân cơ hội đó tiêu diệt.

Bây giờ nghĩ lại, trong này mơ hồ có một người, xâu chuỗi lại tất cả các sự việc với nhau hắn mới nhận ra chiến thắng là điều tất yếu.

Có lẽ đúng như dự đoán, Công chúa Điện hạ đã đóng một vai trò không hề nhỏ trong đó.

Tuy nhiên lần này đi đón công chúa quá sơ sài cho nên Lưu Phúc mới cho rằng nàng không được coi trọng.

Lưu Phúc nhìn Lục Duy, cảm thấy đối phương dường như biết nhiều bí mật hơn mình.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại sau đó không khỏi do dự hỏi.

"Lục lão đệ, ta còn chưa có công trạng, cũng không có trọng lượng, vừa mới nhậm chức liền được giao phó công việc trọng đại như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy thật là kỳ lạ! Nếu công chúa quả thực đã có công lớn với triều đình, bây giờ nàng lại trở thành góa phụ, chẳng lẽ bệ hạ thấy ta ngọc thụ lâm phong mà gả công chúa cho ta đấy chứ.”

Lục Duy:......

Tuy đã được khai sáng, nhưng lại ở sai chỗ rồi.

Lưu Phúc: "Sao ngươi không nói?"

Lục Duy chậm rãi nói: “Ta nghĩ khả năng này khó có thể xảy ra.”

Lưu Phúc có chút lo lắng: "Sao lại không có khả năng? Càng nghĩ càng thấy có khả năng!"

Lục Duy:......

Lưu Phúc: “Nhìn xem, ta vừa mới kế thừa Nhữ Dương Hầu, nhưng trong triều cũng không có chức vụ chính thức nào, tuy có tước nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực, như vậy càng thích hợp với công chúa. Hơn nữa, ta cũng là người có xuất thân cao quý, lại không khoe khoang. Bản thân còn trẻ cũng chưa lập gia đình. Với điều kiện như ta liệu kinh thành có bao nhiêu người? Lúc bệ hạ đột nhiên giao cho ta công việc này ta còn cảm thấy kỳ lạ. Bây giờ nghĩ lại, lẽ nào bệ hạ phái ta đến để công chúa gặp mặt trước? Nếu như công chúa nhìn trúng thì đến lúc hồi kinh ta sẽ được phong làm phò mã!"

Ôi trời, dù chưa kết hôn nhưng ta cũng không muốn tự nhiên trở thành phò mã đâu!

Tính ra công chúa đã thành hôn ở Nhu Nhiên ít nhất đã mười năm, dưới cát bụi lộng gió nơi biên cương, dù là một cô gái dịu dàng đến đâu, cũng có thể biến thành một bà già.

Lưu Phúc nghĩ đến hắn thường ngày ôm mỹ nhân mỏi tay, hắn còn chưa nghĩ đến việc lập gia đình, vì chuyện này mà song thân phụ mẫu đã rất đau đầu rồi, nhưng bản thân hắn lại chưa bao giờ nghĩ mình có thể rơi vào hoàn cảnh này!

Mặc dù ở triều đại này đã có chuyện việc phò mã và công chúa hòa ly, nhưng nếu coi hắn là phần thưởng cho người có công rồi thì chắc chắn hoàng thượng sẽ không để cho hắn hòa li với công chúa đâu.

Lưu Phúc càng nghĩ, sắc mặt càng tái nhợt, tuyệt vọng như thể nhìn thấy một nàng công chúa già trước tuổi đang vẫy tay chào mình.

Chỉ trong vài giây hắn chuyển từ trạng thái tràn đầy sinh lực trở nên khô héo như cây mất nước, giống như một bông hoa bị hút cạn tinh chất rồi đột nhiên héo úa.

Lục Duy:......

Sự thay đổi biểu cảm trên mặt của đối phương thể hiện rõ ràng suy nghĩ của mình, trông vô cùng khó coi.

Lục Duy rời mắt khỏi phản ứng sống động và cường điệu của Lưu Phúc rồi tiếp tục việc mà mình chưa làm xong trước đó.

"Ngày thứ ba -"

Nhưng Lưu Phúc không còn tâm trạng để nghe nữa, hắn nằm trên bàn với vẻ mặt chán nản, tiếc nuối cho tuổi thanh xuân tươi đẹp sắp mất đi của mình.

Lục Duy thấy thế, im lặng, cúi đầu uống trà, trong lòng bình yên.

Thứ ba, hắn đến trấn biên giới để đón công chúa, nhưng chủ yếu là để điều tra một vụ án chưa được giải quyết.

Một vụ án rất quan trọng và thú vị.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì trời đã tối, đường phố dưới lầu cũng đã được quét sạch.

Từ góc độ của Lục Duy và những người khác có thể thấy rõ binh lính của Đô Hộ phủ đang chạy thành hai nhóm về phía cổng thành đang từ từ mở ra.

Xem ra Đô Hộ phủ đã chuẩn bị tốt, Tây Châu Đô hộ Lý Văn Thước sẽ sớm tới đây.

Nhìn thời gian, có lẽ cỗ xe của công chúa sẽ sớm đến gần cổng thành.

Lưu Phúc bơ phờ, còn chưa có tỉnh táo lại.

Lục Duy liếc nhìn người phục vụ bên cạnh.

Người đó trực tiếp dùng một tay nắm lấy vai Lưu Phúc, nâng hắn lên, sau đó đẩy hắn về phía trước, lễ phép nói: “Hầu gia, đã đến lúc lên đường rồi.”

Lưu Phúc rùng mình, như thể đã nhìn thấy nửa sau ảm đạm của cuộc đời mình.

Q1-Phong Khởi Tây Châu-Chương 5

Lưu Phúc đứng hồi lâu, Lục Duy mới chậm rãi đi xuống lầu.

Tây Châu Đô hộ Lý Văn Thước cùng lính của mình cũng tình cờ đi tới.

Nhưng lúc này Lưu Phúc không còn tâm tình nói chuyện nữa.

Tây Châu Đô hộ phủ là một nha môn mới được thành lập sau khi triều đình tái sáp nhập Trương Dịch vào lãnh thổ của mình, mặc dù nằm ở một vùng hẻo lánh nhưng lại là một thị trấn quan trọng về mặt tổ chức và vị trí chiến lược. Chức Đô hộ tương tương với một quân chính.

Bởi vì đối mặt trực tiếp với ngoại tộc, nên Đô hộ Tây Châu có quyền hạn dựa vào tình hình thực tế làm việc chứ không cần phải đợi lệnh của nhà vua.

Về phần Lý Văn Tước, khi Hoàng thượng có ý định thành lập chức quan này thì ông ta đã được tại vị, không thể không nói là thăng chức nhanh chóng, phải biết rằng ông ta chỉ là thuộc hạ của nguyên thứ sử Tần Châu Thẩm Nguyên , sau khi Thẩm Nguyên phải chịu tội chết, Lý Văn Tước không những không bị cấp trên liên lụy mà còn thắng tiến không ngừng, cuối cùng ông ta cũng leo ngang hàng với cấp trên của mình.

Quyền lực là liều thuốc kí©h thí©ɧ tốt nhất, có vẻ như mặt tối của Tây Châu Đô hộ phủ Lý Văn Tước vẫn còn hơi non trẻ.

Khi nhìn thấy Lưu Phúc và Lục Duy, trước khi đối phương tiến tới, hắn đã xuống ngựa và đích thân đến chào hỏi.

“Sáng nay Lý mỗ phái người mời hai vị đại nhân, nhưng lúc đến mới biết hai vị đã ra ngoài sớm, xin hai vị thứ lỗi cho sự đường đột của bản quan.”

Lý Văn Tước chắp tay nói, không kiêu ngạo như vị chỉ huy quân sự vừa lập công lớn mà dùng thái độ khiêm tốn, lễ phép.

"Biên giới đơn sơ, đón tiếp cũng không tốt. Hầu gia và Lục Thiếu Thanh nghỉ ngơi có tốt không? Ở đây chúng ta đã chuẩn bị ngựa cho hai người, nếu không quen thì cũng có xe ngựa."

Lưu Phúc xua tay: "Đa tạ Lý Đô hộ quan tâm. Ở đây quả thực lạnh hơn ở kinh thành rất nhiều. Nói đến việc ở đó mà——"

Hắn vô thức định phàn nàn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Lục Duy thì lại im bặt.

"Thật ra cũng không tệ, chỉ là nệm hơi cứng thôi, không sao đâu, hahaha!"

Lý Văn Tước vẻ mặt có lỗi nói: "Là do hạ quan sơ suất, tối nay ta sẽ bảo thuộc hạ trải thêm mấy lớp đệm cho hai vị!"

Thấy đối phương như vậy, Lưu Phúc càng ít kén chọn, mặc dù hắn không chỉ cảm thấy giường cứng mà còn cảm thấy chăn bông không đủ mềm và thơm, khói trong bếp cũng quá ngột ngạt, không bằng than ở kinh thành, ban đêm không có mỹ nữ đi cùng lại càng khó ngủ.

Lưu Phúc quay đầu lại nhìn ngựa, lại nhìn bầu trời u ám, đang định nói mình sẽ lên xe ngựa thì Lục Duy đã lên ngựa trước.

Lưu Phúc:......

Dưới cái nhìn của đám người, Lưu Phúc đành phải từ bỏ ý định ngồi lên xe ngựa, bịt mũi lên ngựa, cưỡi ngựa bên cạnh Lý Đô hộ.

Lữ Vĩ cưỡi ngựa lùi lại nửa bước, thấp giọng nói chuyện với Dương Trưởng sử của Đô hộ phủ.

"Nghe nói danh tính của người phụ nữ chết đêm qua đã được tìm ra?"

“Đúng vậy,” Dương Trưởng sử cười khổ, “Khiến các vị chê cười rồi, nói ra thì nàng ta cũng có quan hệ với Đô hộ của chúng ta, nữ nhân kia tên Mộc Nương, là nha hoàn bên cạnh trắc thất của Lý Đô hộ.”

Lục Duy có chút trầm ngâm: “Ta nhớ từ lúc Lý Đô hộ đóng quân ở đây vẫn luôn không mang theo vợ con.”

Dương Trưởng sử: “Đúng vậy, phụ mẫu Lý đại nhân đã già, không có người chăm sóc, cho nên Lý phu nhân ở lại quê nhà, do vậy bà đã để Tôn thị đến đây giúp đỡ lo liệu cuộc sống thường ngày cho Lý Đô hộ. Lý Đô hộ chỉ có duy nhất một người thϊếp này.”

Ý của câu này là, Tôn thị tuy là thê thϊếp, nhưng trong tình huống nữ chủ không có ở đây, nàng lại giúp đỡ Lý Đô họ xử lý nội vụ cho nên cũng có thể coi là một nửa chủ nhân.

Lục Duy: “Vậy Mộc Nương là tên thường dùng của Tôn thị sao?”

Dương Trưởng sử: "Đúng vậy, Tôn nương tử cũng có hai thị nữ, Mục Nương là một trong số đó. Gần đến Tết, mẫu thân Mộc Nương bệnh nặng nên xin Tôn phu nhân nghỉ phép hai ngày về nhà thăm bà, Tôn nương tử đồng ý. Hôm nay, lẽ ra nàng sẽ trở về nhà, nhưng đêm qua lại phát hiện nàng đã chết dưới một bức tường cách nhà không xa, trên tay còn đang ôm một túi thuốc. Theo lời khai của gia đình và chủ dược phòng, có lẽ Mộc Nương đang trên đường mang thuốc về thì xảy ra tai nạn, sau khi khám nghiệm, nguyên nhân tử vong bước đầu được xác định là do vết thương nặng ở dau đầu gây mất máu quá nhiều. Con đường xung quanh nàng vô cùng trơn trượt, cho nên chúng ta đoán là do vô tình trượt chân.”

Vừa nói, hắn vừa quan sát vẻ mặt của Lục Duy.

Thị nữ của Đô hộ đột ngột qua đời trong đêm đông giá rét, vụ án tuy không nghiêm trọng cũng không tầm thường, vì thân phận của nàng ta nên Dương Trưởng sử nhất định sẽ điều tra, hắn cảm thấy một Đại lý tự Thiếu khanh như Lục Duy cũng không nhất thiết phải để ý đến chuyện cỏn con này.

"Bị trượt chân, mất máu mà chết, Dương Trưởng sử có chắc không?" Lục Duy đột nhiên hỏi.

Dương Trưởng sử sửng sốt, cười nói: “Đây đều là những đánh giá sơ bộ. Chỉ là Mộc Nương này thân phận bình thường, trước khi chết cũng chưa từng có cãi vã với ai. Hôm nay hạ quan đã phái người tới hỏi thăm hàng xóm xung quanh nàng, chỉ là do chuyện tiếp đón công chúa cho nên vẫn chưa điều tra rõ, sau này nếu như có tin tức gì, ta nhất định sẽ báo với người.

Nói xong, hắn đang muốn thở phào nhẹ nhõm, Lục Duy đột nhiên lại lên tiếng.

"Mộc Nương không phải lão nhân mang từ nhà các ngươi đến mà là sau khi đến Trương Dịch mới tìm có đúng không?”

Dương Trưởng sử: “Đúng vậy, Lý Đô hộ rất giản dị, lúc Tôn phu nhân đến, nàng chỉ mang theo hai người hầu, một người là người hầu cũ của phụ thân Lý Đô hộ, hiện tại đang phục vụ Lý Đô hộ, còn lại đều là người địa phương?”

Lục Duy gật đầu rồi không đặt câu hỏi nữa.

Dương Trưởng sử âm thầm lau mồ hôi, hắn không hiểu vì sao Lục Duy lại quan tâm đến nha hoàn như vậy, hắn chỉ có thể cho rằng quý tộc từ kinh thành đến nơi nhỏ bé cảm thấy mới lạ nên mới hỏi.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh sau đó đoàn người đã ra khỏi cổng thành.

Theo quy định, mọi người phải đi xa thành ít nhất hai mươi dặm để đón công chúa trở lại nhưng Lục Duy đã chủ động đi xa ba mươi dặm để đón công chúa.

Hôm nay cuối cùng cũng không có mưa hay tuyết, mặc dù bầu trời vẫn u ám, gió vẫn thổi mạnh nhưng cũng không lạnh như mấy ngày trước.

Lưu Phúc theo thói quen siết chặt cổ áo choàng, hắn thật sự sợ lạnh, nếu hôm nay không phải có việc gấp, chắc chắn hắn sẽ rúc vào chăn ngủ cho sướиɠ.

"Lý Đô hộ, xe của công chúa đâu? Có tin tức gì không? Hôm nay nàng không thể tới được sao?"

Q1-Phong Khởi Tây Châu-Chương 6

Lưu Phúc chán nản không có gì để nói.

Lý Văn Tước mỉm cười nói: "Có lẽ là không đâu. Hôm qua công chúa đã cử sứ giả đến thông báo rằng người đã đến khách trọ phía trước. Hôm nay thời tiết đẹp nên có lẽ tầm trưa đoàn người sẽ đến.

Lưu Phúc không khỏi nhìn bầu trời.

Buổi trưa mới đến, thế mà đám người này lại đón sớm như vậy?

Lưu Phúc không dám nói ra tiếng lòng mình, dù sao đây là lần đầu tiên công chúa trở lại sau mười năm hòa thân, chưa kể bọn họ mới chỉ cách xa ba mươi dặm, ngay cả có phải đến Nhu Nhiên đón nàng trở lại thì đó là điều đương nhiên.

Sau khi mọi người đi được một lúc, bầu trời dần sáng hơn, mây đen tan dần, ánh bình minh ló dạng sau đám mây, chiếu sáng khắp nơi.

Bóng tối trước mắt bị quét sạch, tất cả cảnh vật trong tầm mắt như được nhuộm màu, ngay cả Lưu Phúc cũng cảm thấy bản thân cũng sảng khoái hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, cảm giác tươi mới này không kéo dài trong chốc lát, hắn nhìn quanh chỉ thấy những đống đá nhấp nhô cùng với bức tường thành màu vàng đất phía sau, ngay cả cỏ xanh vàng cũng hiếm thấy.

Ở vùng biên giới này, giữa mùa đông lạnh lẽo, làm sao có cây cối nào tồn tại được?

Cây cối còn như vậy, huống chi nàng công chúa mảnh khảnh như hoa, đã sống ở nơi gió cát mười năm, không biết nàng đang biến thành bộ dạng nào rồi.

Mặc dù Lưu Phúc chưa từng gặp công chúa nhưng hắn đã nghe được nhiều tin đồn khác nhau về nàng từ những người lớn tuổi của mình.

Tương truyền, Quang Hoa đế đã nhiều năm không có thê thϊếp, ông chỉ có một con trai và một con gái, con trai là Cảnh Đức đế sau này, còn con gái là công chúa hòa thân.

Là con gái duy nhất của hoàng đế, công chúa từ nhỏ đã được vạn người yêu mến, muốn gì được nấy.

Vào mùa đông nọ, khi công chúa được mười hai tuổi, nàng đột nhiên nảy ra ý tưởng xây một viện được điêu khắc bằng băng. Sau khi Quang Hoa đế nghe được tin này, ông đã sai người tạc một cung điện băng tuyết chỉ trong một đêm, đèn băng treo khắp nơi, nối thẳng với lối vào cung của công chúa.

Khi màn đêm buông xuống, công chúa bước ra khỏi cửa cung điện, trong mắt nàng chứa đầy những tinh thể băng sáng ngời, ánh sáng rực rỡ như sao trên bầu trời.

Lưu Phúc chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng tỷ tỷ hắn nằm đó đã từng được mẫu thân đưa vào cung dự sinh thần của công chúa, nàng đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ đó, sau khi trở về nàng cũng đòi cha xây cho mình một nơi như vậy, tuy là không thành hiện thực nhưng tỷ tỷ vẫn mãi lưu luyến không quên, cung điện bằng băng đó đã trở thành câu chuyện huyền thoại của các nhà quyền quý nơi kinh đô.

Nghe nói, công chúa cũng thích ăn dưa Tây Vực, Quang Hoa đế mỗi năm đều sẽ sai người mang dưa ngọt Tây Vực về Kinh thành, thậm chí còn tìm hạt dưa đó về kinh thành trồng, như vậy công chúa có thể ăn chúng bất cứ lúc nào nào muốn. Đáng tiếc, thổ nhưỡng không hợp, hạt giống không thể nảy mầm cho đến khi công chúa thành hôn.

Tất cả những điều này cho thấy công chúa được sủng ái đến nhường nào.

Tuy nhiên, một thiên chi kiêu nữ như vậy, 4 năm sau, phải xa quê hương, xa thân thích họ hàng ở kinh đô, đến Nhu Nhiên lạnh lùng và xa xôi để hòa thân với Khả hãn Nhu Nhiên, người mà nàng còn chưa từng gặp mặt.

Rốt cuộc sau đó xảy ra chuyện gì?

Lưu Phúc cẩn thận nhớ lại.

Hắn nhớ đã hỏi cha mình, vì sao hoàng đế rất yêu quý công chúa mà lại chấp nhận hòa thân?

Trước đó đã có rất nhiều triều đại dùng con gái của Tông thất đi hòa thân thay cho công chúa, ở thời nhà Hán, cung nữ thậm chí còn được phong làm công chúa nhằm mục đích hòa than.

Phụ thân hắn kể rằng Nhu Nhiên nhất quyết phải hòa thân với con gái của hoàng đế, nếu triều đình cố ý làm trái bọn họ sẽ lập tức tiến quân về phía đông.

Vì lý do này mà các đại thần tranh cãi nảy lửa, Quang Hoa đế lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng công chúa đã nguyện ý hòa thân, điều này đã hóa giải tranh cãi của các thần tử trong triều.

Nhưng Lưu Phúc biết rằng vấn đề này vẫn luôn là dằm trong tim của Quang Hoa đế.

Vị hoàng đế uy nghiêm này đã thực sự đã cúi đầu trước đám man rợ đó.

Cả vương triều hùng mạnh thậm chí không thể bảo vệ một nữ nhân, mà phải dựa vào họ mới có thể đạt được hòa bình.

Khi đó cũng có những tiếng nói mỉa mai, cho rằng công chúa từ khi sinh ra đã hưởng hết vinh hoa phú quý, nam nhân phải trung với nước, tại sao nữ nhân lại không thể cống hiến hết mình cho nước? Họ còn nói, nếu công chúa là thường dân thì đương nhiên sẽ không có ai ngỏ lời hòa thân.

Lưu Phúc không mấy quan tâm chuyện chính sự, hắn chỉ cảm thấy sau này Quang Hoa đế chết sớm không liên quan gì đến nỗi đau này.

Hoàng đế vốn là người độc đoán, nhưng nỗi đau trong lòng của ông không chỉ liên quan đến việc con gái yêu lấy chồng xa mà còn liên quan đến sự suy yếu quyền lực.

Sau này, con trai của Quang Hoa đế và là đệ đệ của công chúa, lên kế vị, nhưng bản thân lại sức yếu, bệnh tật cho nên cuối cùng không để lại con cháu.

Vận mệnh khó lường, ngay cả hoàng đế cũng không ngoại lệ.

Lưu Phúc không khỏi thở dài.

Hắn vốn là người nói nhiều, nói không ngừng, nhưng Lý Văn Tước đó còn chán hơn cả Lục Duy, Lưu Phúc hỏi thì hắn đáp, không hỏi thì chỉ im lặng.

Một võ tướng và một công tử ăn chơi, nhìn đã biết là chẳng hợp nhau rồi.

Lưu Phúc quay đầu thấy Lục Duy cách mình có hơi xa.

Đang lúc buồn chán thì nghe thấy Lý Văn Tước nói.

“Xe công chúa hẳn là ở đây

Lưu Phúc vội vàng quay đầu nhìn về phương xa, cuối tầm mắt chỉ thấy bóng dáng của chiếc xe ngựa.

Nhìn từ xa, nó giống như một đường rất nhỏ, kèm theo khói bụi cuồn cuộn, nếu không có bầu trời sáng thì khó có thể nhìn rõ.

Nhưng dưới con đường nhỏ này, mọi người đều có thể nhìn ra cỗ xe của công chúa đang từ từ tiến đến gần, dần dần họ có thể nhìn thấy bóng dáng của đoàn xe.

Mấy chục ngày trước có người đến báo với Đô hộ phủ rằng đoàn xe đã xuất phát, để cho an toàn, Lý Văn Tước vẫn phái một thuộc hạ đến hộ tống cỗ xe của công chúa trở về an toàn. .

Mọi người nhìn những chiếc xe lăn bánh tới, không biết qua bao lâu, đoàn xe mới chậm rãi dừng lại.

Người đánh xe hét lên, siết chặt sợi dây dừng lại, bánh xe để lại những vết bánh xe ma sát trên nền đá cứng.

Dấu vết này chỉ chờ một cơn gió và cát thổi qua, chẳng bao lâu nữa, ngày cả dấu vết này cũng biết mất giống như những đoàn người ngựa đến với nơi biên thành cằn cỗi này.

Q1-Phong Khởi Tây Châu-Chương 7

Ánh mắt của Lục Duy rời khỏi vết hằn trên mặt đất rồi chầm chậm rơi vào đoàn xe phía trước.

Cho dù tương lai Đại Chương có thể thống nhất được thiên hạ hay không, dù bây giờ đất nước có thịnh vượng đến đâu, sau này cũng có thể biết mất mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, nhưng không thể nghi ngờ rằng với tư cách là công chúa đại diện cho Đại Chương đến Nhu Nhiên hòa thân này nhất định sẽ có mặt và ghi tên mình vào sử sách.

Tuy nhiên, vị trí này có lẽ cũng chỉ là một cái danh mà thôi, mà chờ đợi công chúa chính là cả đời vinh hoa ở kinh thành sau này.

Nếu xui xẻo gặp phải ngoại tộc xâm lấn, nếu không nỡ để tỷ muội cùng con gái tới đó, có lẽ phải mời công chúa ra mặt, đến lúc đó nên phong nàng là gì đây? Dù sao cũng chẳng thể đổi phong hào của nàng được.

Dương Trưởng sử hoàn toàn không biết Lục Duy đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn bình tĩnh, trong lòng liền cảm thấy ghen tị.

Đón công chúa trở về kinh không phải là việc khó khăn nhưng là một thành tựu, Lưu Phúc và Lục Duy, hai người con quý tộc, chỉ cần đến biên giới là được thăng chức rồi về kinh hưởng vinh hoa phú quý trọn đời, không giống như đám người bọn họ, chẳng biết phải khổ cực bao lâu nữa ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, nói không chừng cả đời này của hắn chỉ có thể làm Trưởng sử của Đô hộ phủ mà thôi.

Nhìn Lưu Phúc trước mặt vô tâm đang hai tay lên trán, cố gắng nhìn rõ diện mạo công chúa ra sao, Dương Trưởng sử cảm nhận sâu sắc rằng nếu muốn đầu thai vào một nhà tốt cũng là điều cần cố gắng.

Ngay khi mọi người có những suy nghĩ và ý tưởng khác nhau, cận vệ đi trước đã bước tới dọn đường và thông báo cho công chúa rằng xe của công chúa đã đến.

Lý Văn Tước và những người khác nhanh chóng xuống ngựa và bước tới hành lễ.

Với tư cách là sứ thần, Lưu Phúc đương nhiên đứng ở phía trước cùng với Lý Văn Tước.

Khi nhìn thấy rèm xe được vén lên, hắn không khỏi mở to mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có thể xuất hiện bên trong xe bất cứ lúc nào.

Nhưng khi ánh mắt rơi vào tay đang giữ rèm xe, Lưu Phúc không khỏi có chút thất vọng.

Bởi vì bàn tay tuy cũng mảnh mai nhưng trông thô ráp.

Đúng như hắn tưởng tượng, ở biên giới mười năm, tiểu hoa cũng sẽ biến thành lá già, cho dù nàng là công chúa thì thế nào chứ?

Nhưng sau đó, Lưu Phúc lại thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì người phụ nữ thò đầu ra đầu tiên rõ ràng không phải là công chúa mà là thị nữ của nàng.

Đối phương trước hết nhìn trái nhìn phải rồi nhảy ra khỏi xe, sau đó mới thò tay vào trong xe.

Người bước ra bây giờ là công chúa thực sự.

Một chiếc áo choàng lớn có mũ trùm, bên dưới áo choàng là một chiếc váy màu hoa oải hương dài đến chân, ngay cả tay cũng bị áo choàng chặn lại.

May mắn thay, chủ nhân của chiếc áo choàng đã nhanh chóng cởi bỏ chiếc mũ trùm che gần hết khuôn mặt rồi đưa mắt nhìn mọi người.

Lưu Phúc thực ra đã gặp công chúa một lần.

Mới mười năm trước, đó là ngày công chúa chuẩn bị hòa thân.

Hoàng đế đích thân tiễn nàng, ngự lâm quân tản ra mười dặm, từ nội thành đến ngoại thành, vô số của hồi môn được vận chuyển ra khỏi cung điện.

Lưu Phúc lúc nhỏ, nghe nói có có chuyện nào nhiệt như vậy đương nhiên phải đến tham gia chứ.

Vì là thế tử của Nhữ Dương Hầu nên hắn đã phải rất vất vả để được cha đồng ý đưa mình vào cung, hắn lẻn vào bữa tiệc chia tay và nhìn thấy Quang Hoa đế đang nắm tay công chúa rồi tiễn nàng lên xe ngựa.

Công chúa lúc đó...

Ánh mặt trời có hơi chói mắt, rơi xuống trên đầu công chúa, chiếu rọi vương miện vàng của nàng.

Lưu Phúc vô thức nheo mắt lại, ký ức lại hiện về mười năm trước.

Chiếc vương miện bằng vàng hồng ngọc tinh xảo cũng được cài trên búi tóc của công chúa.

Công chúa ngẩng cao đầu, không hề lộ ra vẻ bi thương, thậm chí còn quay đầu thấp giọng an ủi hoàng đế.

Lưu Phúc lúc đó còn nhỏ, chỉ đang xem náo nhiệt, không biết chia ly buồn đến thế nào, cũng không hiểu sự ra đi của nàng sẽ có ảnh hưởng sâu xa như thế nào đối với đất nước và bản thân nữ nhân, hắn chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp đến mức không ai trên đời này có thể sánh bằng được.

Nhưng bây giờ--

Vẫn là mũ miện hoa sen vàng.

Vẻ mặt công chúa bình thản nhưng không còn ngẩng cao đầu, lòng kiêu hãnh đã bị bào mòn theo năm tháng, ngay cả dáng vẻ trẻ trung cũng không còn chói lóa như trước.

Nàng vẫn đẹp, nhưng dường như thiếu một cái gì đó.

Lưu Phú có hơi oán hận, hắn phát hiện ra công chúa dường như đang bị bệnh.

Mười năm ở Nhu Nhiên hẳn là rất khó khăn.

Phu quân là người ngoại tộc lại hơn nàng cả chục tuổi, không hiểu tiếng, không quen với thổ những, phu thê có thể không hòa thuận, nếu như Khả hãn tính tình thất thường, có lẽ mười năm nay công chúa cũng chẳng được vui vẻ gì.

Hắn nhớ lại về những công chúa gả cho ngoại tộc trong lịch sử, họ hoặc chết vì bệnh sớm hoặc u uất lâu ngày thành bện, ngay cả Vương Chiêu Quân cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, Lý Văn Tước bước tới hành lễ.

"Tây Châu Đô hộ phủ Đô hộ Lý Văn Tước bái kiến công chúa."

"Lý Văn Tước, ta nhớ tới ngươi, lúc ta rời khỏi biên giới, ngươi cùng lính của mình đã đi săn một con thỏ cho ta."

Giọng nói của công chúa nhẹ nhàng êm ái như tiếng lông chim lướt qua, nó không giống như người đã từng trải qua sương gió trên sa mạc mà giống như hàng liễu xanh ở phía nam sông Dương Tử tháng ba mang theo hơi ẩm của mưa xuân.

Lý Văn Tước cười nói: “Năm đó hạ quan tuổi trẻ khí thịnh, bản thân lại chưa trải sự đời, suýt chút nữa đã làm chết con thỏ của người, công chúa vẫn nhớ cũng phải thôi.”

Công chúa: “Đa tạ con thỏ của ngươi đã giúp ta vui vẻ suốt chặng đường. Sau này ta đã nuôi nó ở trong cung của Nhu Nhiên.”

Lưu Phúc không khỏi tò mò xen vào: "Thỏ rừng cùng lắm có thể sống hơn mười năm, liệu giờ nó còn sống sao?"

Công chúa vẻ mặt bình tĩnh đáp: "Nó còn sống, nhưng đã bị Sắc Di gϊếŧ chết một tháng trước rồi."

Lưu Phúc biết lúc này mình nên im lặng, nhưng lại không khỏi tò mò: "Sắc Di là ai?"

Còn dám gϊếŧ con thỏ của công chúa?

Nhận thức của hắn về Nhu Nhiên rất ít cho nên có gì hỏi nầy.

Mấy người xung quanh đều có biểu cảm kỳ lạ, ngay cả Lý Văn Tước cũng không nhịn được, giải thích cho hắn.

"Sắc Di là Sĩ lực phát và cũng thúc thúc của Đại Lợi Khả Hãn, Đại hãn không có người kế vị, sau khi ông ta mất không lâu đám người Nhu Nhiên bắt đầu tranh vị, Sắc Di chính là người mạnh nhất trong đó."

Q1-Phong Khởi Tây Châu-Chương 8

Nhu Nhiên tuy là một dân tộc du mục, không có hệ thống quan lại ổn định như Trung Nguyên, nhưng học cũng có những chức vụ chính thức cố định của riêng mình, Sĩ lực phát tương đương với đại tướng quân, chức vụ này được đảm nhiểm bởi hoàng tộc Nhu Nhiên và đương nhiên nó đóng vai trò then chốt trong việc tuyển chọn Khả hãn.

Công chúa là thê tử của Khả hãn. Khi Khả hãn qua đời nàng không sinh con cho nên có thể chọn Khả hãn mới từ tông thất Nhu Nhiên, chế độ kế vị của Nhu Nhiên vẫn chưa được hoàn thiện cho nên lúc này cũng chỉ có thể xem ai mạnh nhất mà thôi.

Không lâu sau cái chết của Đại Lợi Khả Hãn, đã xảy ra tình trạng hai Khả Hãn cùng tồn tại ở Nhu Nhiên, một trong số đó là Sắc Di.

Lý Văn Tước nói xong, Lưu Phúc mới ý thức được hắn chỉ bận thương tiếc công chúa góa bụa trẻ tuổi cùng cái lạnh thấu xương ngoài Trung Nguyên, nhưng hắn lại quên mất rằng ngoài chuyện nữ nhi tình ra còn có một thứ quan trọng hơn, đó chính là sau khi Đại Lợi Khả hãn chết, Công chúa đã trải qua khoảng thời gian như thế nào.

Cuộc tranh giành quyền lực của Nhu Nhiên sẽ trần trụi và đẫm máu hơn ở Trung Nguyên rất nhiều.

Sợ rằng lúc đó Sắc Di muốn gϊếŧ không phải con thỏ mà là chính công chúa.

Hoặc có thể hắn ta muốn đe dọa công chúa qua cái chết của con thỏ.

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng có thể hình dung được một ngày như thế sẽ ly kỳ và nguy hiểm đến mức nào.

Là sứ giả, Lưu Phúc lẽ ra phải hiểu rõ những điều này trước khi rời kinh, nhưng đến khi nhìn thấy công chúa, hắn lại hỏi những lời bất lịch sự như vậy.

Lưu Phúc biết mình nói sai, không khỏi sờ sờ mũi, nhìn trái nhìn phải, nghĩ xem nên nói gì.

Lý Văn Tước: "Hai vị này là Nhữ Dương Hầu Lưu Phúc và Đại lý tự Thiếu khanh Lục Duy. Họ đến đây để đưa công chúa trở về kinh đô theo lệnh của Bệ hạ."

Lưu Phúc vội vàng nói: "Hạ thần ngu dốt. Xin công chúa thứ lỗi!"

Lục Duy cũng tiến lên hành lễ.

Công chúa gật đầu mỉm cười với họ, nụ cười này khiến Lưu Phúc càng thêm áy náy.

Tất cả đều là lỗi của chính hắn, chính hắn đã khiến công chúa phải nhớ lại những sự kiện khó chịu trong quá khứ.

Nghĩ tới đây, hắn buột miệng nói: “Công chúa, người đừng thấy chỗ này đơn giản mà chê cười, thực ra nơi đây khá thịnh vượng, sau khi ngài vào thành, nếu muốn đi dạo xung quanh hạ thần có thể dẫn đường.... Hai ngày nay thần đã quen thuộc với nơi đây rồi!"

Vĩnh Bình thành là huyện lỵ của huyện Trương Dịch .

Công chúa mỉm cười: “Được, đa tạ Nhữ Dương Hầu.”

Lưu Phúc càng nhiệt tình hơn: “Công chúa, xin người đừng khách khí, việc quốc sự thì có lẽ ta không làm được. Nhưng việc ăn uống vui chơi thì ta rất rành!"

Thấy hắn còn nói nhảm, Lý Văn Tước bèn tiến lên ngắt lời.

"Trời lạnh gió lớn. Xin công chúa quay lại xe trước để hạ quan hộ tống người vào thành nghỉ ngơi."

"Vậy xin phiền Lý Đô hộ rồi."

Nói xong một thị nữ đỡ công chúa lên xe, trong khi một người khác đỡ chiếc váy phía sau công chúa.

Đôi mắt sắc bén của Lưu Phúc nhận thấy hoa văn trên váy công chúa đã hơi thô, hoan văn đã trở nên mờ nhạt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của cành hoa. Nhìn kỹ, hắn thấy váy bên trong của áo choàng bị gió thổi bay, lớp lót dường như có vết khâu.

"Hầu gia đại nhân, không hợp lễ nghi chớ nhìn.” Lý Văn Tước cố hắng giọng nhắc nhở.

Lưu Phúc mở miệng muốn giải thích, nhưng nếu nói thật ra sẽ khiến công chúa xấu hổ.

Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ im lặng.

Đoàn xe lại khởi hành.

Lý Văn Tước dẫn đầu, theo sau là Lục Duy và Lưu Phúc.

Lưu Phúc không khỏi thấp giọng nói với Lục Duy về chuyện mình vừa phát hiện: “Xem ra công chúa ở Nhu Nhiên sống không được tốt lắm!”

Lục Duy nói: “Hàng năm triều đình đều gửi lễ vật cho hoàng gia Nhu Nhiên, trong đó có lụa và sa tanh được đích danh trao cho công chúa.”

Lưu Phúc: “Sau khi triều đình tấn công Nhu Nhiên, lễ vật sẽ bị cắt bỏ có phải không?”

Lục Duy: “Chiến tranh cắt đứt đường vào, gần đây mới khôi phục lại.”

Lưu Phúc: “Không có gì lạ, ta thấy hầu gái bên cạnh công chúa đều mặc quần áo cũ, có thể xuất hiện rực rỡ như vậy, ai lại sẵn lòng chật vật như vậy? Công chúa đã phải vật lộn ở Nhu Nhiên từng đấy năm, lại còn phải chú ý khắp nơi, cuộc sống đúng là không dễ chịu mà.”

Lục Duy liếc hắn một cái.

Lưu Phúc bất mãn: "Biểu cảm đó của ngươi là thế nào hả? Ta nói sai sao?"

Lục Duy: "Ngươi thật quan tâm đến công chúa, nếu công chúa hiểu lầm mà về kinh báo cáo thánh thượng thì ngươi sẽ làm thế nào?”

Lưu Phúc:?

Hắn thực sự đã quên mất điều mình lo lắng trước đây? !

Lưu Phúc lập tức im lặng.

Xem ra thiện cảm của hắn đối với công chúa cũng không vượt qua được cái bóng của việc được công chúa nhìn trúng.

Lục Duy đã có thể thanh lọc đôi tai của mình.

Xe của công chúa chạy về phía trước phía sau họ, bánh xe tạo ra âm thanh xóc nảy trên nền đất cứng của sa mạc.

Chỉ là chuyển động đã bị che khuất bởi tiếng vó ngựa và tiếng gió trong không gian rộng mở khiến nó ít bị chú ý hơn.

Nhưng chắc hẳn công chúa phải rất khó chịu khi phải di chuyển quãng đường dài trên xe ngựa.

Đúng như Lưu Phúc đã nói, vừa rồi sẽ không khó để bất cứ ai có thể phát hiện ra những khuyết điểm trên trang phục của công chúa.

Ngoại trừ mũ miện hoa sen vàng, công chúa có lẽ còn giản dị hơn cả các tiểu thư quý tộc trong kinh thành.

Thật đáng buồn khi thiên chi kiêu nữ năm đó lại thảm đến mức này.

Tuy nhiên, đối với họ, việc hộ tống công chúa trở lại Kinh thành là một thành tựu.

Bởi vì chào đón công chúa trở về đồng nghĩa với việc có công đánh bại Tây Nhu Nhiên, bản thân công chúa đã là một tượng đài sống, chỉ cần người có thể đến kinh thành an toàn và gặp được hoàng đế, bọn họ đã được coi là lập công.

Việc hoàng đế niệm tình thân mà đồng ý cho công chúa về đã khiến Lưu Phúc cảm động, Lục Duy đều thấy hết, là công chúa muốn hồi kinh, mà hoàng đế cũng sẽ dựa vào thân phận đích trưởng nữ của tiên đế mà ban cho nàng phong quang vô hạn.

Mọi người đều có được thứ họ cần cho nên đều hạnh phúc.

Thay vì phải phơi nắng phơi mưa ngoài trời, công chúa sẽ thoải mái hơn khi tận hưởng mọi vinh hoa phú quý trong mười dặm hồng trang nơi kinh đó có đúng không?

Ngay cả khi bị người khác sử dụng thì bản thân thứ đó cũng phải có giá trị.

Theo hắn, chỉ có những người không hiểu nhân tình thế thái như Lưu Phúc mới cảm thấy tiếc cho công chúa, còn bản thân hắn cảm thấy công chúa đã gặp may mắn.

Q1-Phong Khởi Tây Châu-Chương 9

Không biết có bao nhiêu công chúa hòa thân có thể trở lại cố hương.

Hắn rời nhìn về phía xa.

Sau khi mây tan, bầu trời u ám dần dần sáng sủa hơn, phía xa mơ hồ có thể nhìn thấy một chút màu xanh nhạt bao phủ, chẳng bao lâu sau bị ánh sáng ban mai đầu tiên chiếu sáng, màu xanh lam biến thành màu trắng, sáng rọi khắp mặt đất.

Cảnh tượng tươi sáng này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Lục Duy, hắn ngước mắt lên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng lại không biết mình đang nghĩ đến điều gì, khóe miệng hơi nhếch lên.

Những người khác không chú ý tới vẻ mặt của Lục Duy, bởi vì vừa rồi sự chú ý của mọi người vẫn đang đổ dồn vào công chúa.

Mặc dù công chúa có vẻ hơi mệt mỏi và ăn mặc giản dị nhưng chắc chắn sức khỏe của người rất tốt.

Nàng đã đến biên thành một cách an toàn, công việc của mọi người đã hoàn thành một nửa.

Tiếp theo, chỉ cần công chúa thuận lợi đến được kinh thành thì nhiệm vụ của mọi người sẽ hoàn thành xuất sắc.

Sau khi đoàn xe hùng dũng tiến vào thành, dân chúng nghe tin công chúa trở về, đều đổ ra ngoài xem, đám người bị lính canh hai bên đường chặn lại nhưng vẫn không giấu nổi phấn khích.

Bọn họ đương nhiên không nhìn thấy được bộ dáng thật sự của công chúa, chỉ có thể nhìn thấy xe ngựa của công chúa đi qua trước mặt, tấm màn nỉ dày che chắn hết mọi thứ, nhưng thỉnh thoảng sẽ nó bị nhấc lên một góc nhỏ do gió thổi, cho dù bình dân có thể chỉ nhìn thấy mấy thị nữ của công chúa, nhưng như vậy cũng là quá đủ cho một câu chuyện sau bữa cơm.

Một người nói công chúa xinh đẹp như tiên, người kia nói chắc chắn bị mù, công chúa đã phơi mình trong gió cát suốt mười năm ở một dân tộc xa lạ, dù có xinh đẹp đến mấy cũng không thể không biến thành một bà già.

Một số người còn cho biết, họ nhìn thấy công chúa ngồi bên trong trong bộ váy lấp lánh, trông thật uy nghiêm, thậm chí nàng còn bế đứa con nhỏ trên tay.

Người có hiểu biết nghe được lời này, không khỏi cười lạnh nói: “Ngươi không nhìn thấy người trong xe à?Đừng ăn nói bậy bạ! Công chúa căn bản không sinh ra đứa con nào! "

"Không thể nào. Nghe nói bản công chúa đã ở Nhu Nhiên mười năm, con của nàng chẳng nhẽ lại chết từ khi còn nhỏ sao?"

“Không biết có phải chết hay không, chỉ biết công chúa không có con, nếu không nàng cũng sẽ không bị tân Khả Hãn đuổi về!”

"Tân Khả Hãn nào? Nhu Nhiên đã bị quân triều đình tiêu diệt! Nếu không, chúng ta có thể lấy lại huyện thành này không? Bình thường chỉ hai tháng nữa thôi là người Nhu Nhiên sẽ đến thành cướp bóc!"

"Đó là ngươi đang nói tới Tây Nhu Nhiên! Cháu trai của ta quanh năm đi theo đoàn thương nhân giữa Nhu Nhiên và nhà Hán! Kể từ khi triều đình phái quân đến, phía tây của Nhu Nhiên đã được lấy lại, nhưng chúng vẫn còn nhiều tàn dư. Người Nhu Nhiên đã chạy về phía đông và xây dựng một Đông Nhu Nhiên khác. Người ta nói rằng tân Khả Hãn Nhu Nhiên có quan hệ họ hàng với trượng phu của công chúa!

"Cái gì, Nhu Nhiên vẫn chưa bị tiêu diệt? Vậy chẳng phải chỗ của chúng ta lại gặp nguy hiểm sao?"

"Đông Nhu Nhiên cách nơi này ngàn dặm, muốn tấn công thì trước tiên phải tấn công những khu vực như Nhạn Môn, địa bàn của chúng ta đã bị triều đình lấy lại, về sau sẽ ổn thôi!"

Mọi người đều bàn tán xôn xao.

Nơi sa mạc cằn cỗi này rất ít nhận được tin tức, cho nên họ chỉ nói về những tin đồn nghe được từ người thân, bạn bè đã đi khắp nơi cả chục lần, trong mười câu thì cùng lắm một hai câu là đúng, còn lại thì chẳng đáng tin.

Dù biết bàn luận về Hoàng thất là vô lễ nhưng pháp luật không lên án ai cả, chẳng lẽ chỉ vì hai câu này mà lại lôi người ra đánh mắng sao?

Suy cho cùng, đây chỉ là một cựu công chúa chẳng còn có thể nương tựa vào đâu được cả.

Tất cả chỉ như vậy mà thôi.

Chỉ có Lưu Phúc cau mày, nghe lời bàn tán ồn ào càng ngày càng quá đáng, dù sao nàng cũng là công chúa, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn về phía phát ra giọng nói chỉ trích.

Đúng lúc này, một điều bất ngờ đã xảy ra.

Một bóng đen đột nhiên nhảy ra từ trong đám người náo nhiệt rồi lao về phía xe công chúa với tư thế cực kỳ nhanh nhẹn!

Khi Lưu Phúc quay đầu lại đã tình cờ nhìn thấy thanh kiếm dài ba thước trong tay đối phương.

Ánh sáng mặt trời vừa ló ra từ đám mây phản chiếu lưỡi kiếm chói lóa, gần như làm cay mắt hắn!

Lưu Phúc bàng hoàng, tim đập loạn xạ, vô thức giơ mu bàn tay lên che lại, miệng bất giác há hốc.

"Cứu, có thích khách!"

Tiếng hét vang lên ngay lúc hắn bất tỉnh!

Đến lúc nói như vậy thì đã quá muộn, nhưng chẳng bao lâu, trước khi lưỡi kiếm đâm vào rèm xe, một tiếng hét vang lên từ bên trong xe.

Đó là giọng nữ, nhưng nhất thời không ai nhận ra đó là giọng của công chúa hay thị nữ.

Cùng lúc đó, Lưu Phúc nghe thấy tiếng xe ngựa bị đao kiếm đâm.

Có một thích khách thứ hai? Ở đâu? !

Hắn bị sự thay đổi đột ngột này làm cho hoảng sợ, trong đầu gào thét muốn bảo vệ công chúa, nhưng cơ thể lại không kịp phản ứng, người vẫn ngơ ngác tại chỗ, nhưng con ngựa phía dưới lại sợ hãi, bắt đầu bồn chồn. .

Mọi việc diễn ra trong chớp mắt, không chỉ Lưu Phúc mà ngay cả binh lính xung quanh và những người đang chứng kiến đều chưa kịp phản ứng.

Chỉ khi Lý Văn Tước nhìn thấy thích khách cầm kiếm đâm vào xe ngựa, hắn nhanh chóng nhảy xuống ngựa, sau đó giật lấy cây thương từ tay những người xung quanh và đâm nó về phía vai sát thủ.

Hắn đứng cách xe của công chúa khoảng ba con ngựa, mũi kiếm của sát thủ đã xuyên thủng bức màn!

Cộng thêm những tiếng la hét đột ngột bên trong xe ngựa, trong phút chốc mọi thứ thực sự trở nên hỗn loạn.

Lưu Phúc đã sợ hãi rồi.

Lý Văn Tước dù giỏi đến đâu cũng chỉ có thể đối phó với một người một lúc.

Những người lính gần đó lần lượt phản ứng và bao vây xe ngựa, nhưng không ai dám vén rèm.

Hiện trường thật hỗn loạn!

Mọi người kêu gào, người ở gần xe ngựa liều mạng muốn lùi lại, những người từ xa nhìn không rõ thì liều lĩnh lao về phía trước để xem náo nhiệt. Chính điều này càng khiến cho không khí trở nên hỗn loạn.

Nhưng Lý Văn Tước không còn quan tâm đến điều này nữa.

Nếu ngay sau khi công chúa được đưa về có chuyện gì xảy ra, hoặc có chuyện gì xảy ra ngay trước mũi, thì Tây Châu Đô hộ phủ mới là hắn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Công chúa không thể xảy ra chuyện được.

Lý Văn Tước giơ cây thương lên, đẩy thanh kiếm của thích khách ra và dùng một tay vén rèm xe ngựa!

Q1-Phong Khởi Tây Châu-Chương 10

Nhưng người cầm kiếm không cho hắn cơ hội, sau khi thanh kiếm bị đẩy ra, tên thích khách lập tức quay lại phía sau Lý Văn Tước, dùng mũi kiếm đâm vào lưng hắn!

Nếu Lý Văn Tước nhất quyết muốn cứu công chúa trong xe ngựa, hắn sẽ bị thanh kiếm đâm trước.

Lục Duy ở ngay bên cạnh Lý Văn Tước.

Hắn nhìn quanh nhưng không tìm được thứ gì vừa tay, đúng lúc tình cờ có người cầm trên tay một miếng thịt lợn lớn, Lục Duy tranh thủ cưỡi ngựa cúi xuống nhặt miếng thịt lợn to như cục gạch lên rồi giơ tay đánh vào sau đầu tên sát thủ.

Tên sát thủ ngã xuống không chút kháng cự, hắn bị Lục Duy đánh đến nỗi nghiêng người, nặng nề ngã vào đám đông, sau đó bị đám vệ binh xông tới bắt lại.

“Viên gạch” của hắn mạnh đến thế sao?

Lục Duy sửng sốt một lát, sau đó nheo mắt lại.

Ngay khi thịt lợn đập vào đầu tên đó, dường như hắn nghe thấy một tiếng ding.

Rất nhẹ, gần như không nghe được.

Giống như có thứ gì đó chạm vào thanh kiếm của sát thủ.

Âm thanh đó——

Giống như phát ra khỏi xe ngựa.

Trên xe ngựa có ba người.

Công chúa và hai thị nữ.

Lục Duy nhớ tới trước khi công chúa lên xe, nàng đã nhẹ nhàng gọi tên một người thị nữ.

Hình như là, Phong Chí?

Vậy người nắm đồ ra là nàng hay người khác?

Lục Duy khẽ cau mày, hắn phát hiện, bằng khả năng quan sát nhạy bén của mình, ấn tượng của hắn đối với ba người rất mơ hồ.

Chưa nói đến hai cung nữ, ngay cả trong ấn tượng của hắn công chúa cũng rất mơ hồ.

Nàng có vẻ ngoài mềm mại, dịu dàng và giản dị đến mức nghèo rách.

Tất cả chỉ có vậy.

Về những động tác tay chân nhỏ nhặt, Lục Duy không thể hiểu được biểu cảm và suy nghĩ của công chúa khi lần đầu gặp mặt dân chúng là thế nào.

Trước nay hắn vốn tự hào về điều này.

"Thịt, thịt của tôi!"

Người đàn ông trung niên bị lấy mất thịt lợn lúc này mới ý thức ra rồi hét vào mặt Lục Duy.

Lục Duy lấy ra một mảnh bạc vụn từ trong tay và ném nó về phía đối phương.

Khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, hắn cưỡi ngựa, người ở bên đường, đối phương duỗi tay ra, tiền vừa lúc ở trong tay hắn, vẻ mặt hắn từ tức giận chuyển sang vui mừng. Miếng bạc này đổi lấy một miếng thịt, cũng không phải là lỗ.

Lục Duy liếc nhìn biểu tình trên mặt người đàn ông.

Lo lắng, ngạc nhiên, giận dữ, sợ hãi và cuối cùng là niềm vui và sự nhẹ nhõm.

Bởi vì miếng thịt đó có lẽ là thứ hắn đã tích góp bấy lâu để làm bánh chẻo cho cả nhà, vì địa vị nên hắn không thể đắc tội với Lục Duy, cho dù cuối cùng miếng thịt đó cũng đã bị hỏng đi chăng nữa, hắn chỉ có thể thừa nhận mình xui xẻo mà thôi.

Lục Duy hiểu ra vấn đề ở đâu!

Hắn có thể biết được suy nghĩ của người đàn ông trung niên qua phản ứng tức thời của, nhưng ở công chúa, hắn không thể nhìn thấy niềm vui hay nỗi nhớ trở về sau một thời gian dài vắng bóng trên khuôn mặt của nàng kể từ khi đặt chân lên quê hương ở Trung Nguyên.

Đúng là công chúa đã cư xử đúng mực, nhưng dường như đó là điều nàng muốn người khác nhìn thấy.

Điều này có hơi thú vị rồi đây.

Suy nghĩ của Lục Duy chuyển động rất nhanh, trên thực tế chỉ mới có mấy giây trôi qua mà thôi.

Lý Văn Tước không quan tâm phía sau đang xảy ra chuyện gì, hắn xé toạc tấm rèm nỉ nặng nề trước xe ngựa của công chúa, khom người dùng một tay giữ lấy trục xe, đâm cây thương vào trong xe!

Sức mạnh của hắn ta mạnh đến mức gần như sắp ám sát công chúa!

Ba người phụ nữ, công chúa và hai người thị nữ, đều co ro trong góc, ước gì có thể trốn vào trong xe ngựa.

Lý Văn Tước không thèm kiểm tra xem công chúa có bị thương hay không, ngay sau đó, ngọn giáo của hắn đã đâm vào phần dưới xe!

Tấm gỗ nứt ra, vỡ vụn, dưới gầm xe phát ra tiếng rêи ɾỉ nghèn nghẹn, Lý Văn Tước không còn do dự nữa, lập tức ấn xuống cho đến khi cảm thấy ngọn giáo xuyên vào máu thịt người đó.

“Thích khách ở dưới, nhanh bắt hắn!"

Lưu Phúc hét lên, nhưng có lẽ không cần nói gì vì mọi người đã lao tới kéo người từ gầm xe ra ngoài.

Người đàn ông này bị Lý Văn Tước dùng giáo đâm vào ngực và bụng, hắn đã chết tại chỗ.

Câu hỏi đặt ra là hắn ta ẩn nấp dưới gầm xe của công chúa từ khi nào? Trước khi vào thành hay sau khi vào thành?

Triều đình vừa lấy lại quận Trương Dịch, ngày sau đó đã một đám thích khác xuất hiện nhắm vào công chúa.

Bất kể sát thủ đã ẩn nấp dưới gầm xe đã lâu hay chưa, trách nhiệm của Lý Văn Tước cũng không hề nhỏ.

Lục Duy đến gần xe ngựa, cúi đầu.

Tấm rèm nỉ đã rách nát sau trận đánh ác liệt vừa rồi, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bên trong xe.

Công chúa cúi đầu lau nước mắt.

“Điện hạ có bị thương không?” Lục Duy hỏi.

Công chúa ngẩng đầu lên, nước mắt sắp rơi, chiếc cổ trắng nõn hơi ngẩng lên.

"Không có gì, cảm ơn Lục Thiếu Thanh. Nếu trên đường không an toàn, chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng đến dịch quán trước rồi hãy nói."

Lục Duy gật đầu, hắn nhờ người tìm tấm nỉ mới đóng đinh vào cửa xe tạm làm rèm.

Một trong hai thích khách đã chết và một người bị thương, người chết đã được kéo xuống, người bị thương được đưa vào nhà lao, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước một cách chậm rãi, nhưng hiện trường vẫn hỗn loạn cho nên Lý Văn Tước đã đích thân mở đường.

Vốn dĩ hắn dự định để công chúa từ từ tiến vào thành, nhưng sau sự hỗn loạn này, mọi người đều kinh hãi, cho nên chỉ muốn hộ tống công chúa đến đích càng sớm càng tốt.

Nơi công chúa ở là dịch quán, vì để công chúa được an toàn, Lý Văn Tước đã ra lệnh cho người sửa soạn để cho nó trông khang trang và rộng rãi hơn, nhưng bây giờ khi vụ ám sát xảy ra, thứ này không còn đáng để khoe khoang nữa.

Khi công chúa cùng đoàn tùy tùng cuối cùng cũng đến dịch quán, Lý Văn Tước và những người khác vẫn đi theo sau.

Lục Duy trước tiên thay mặt mặt hoàng đế hạ chỉ.

Thánh chỉ chủ yếu có mấy nội dung.

Đầu tiên là khen ngợi công chúa vì những hy sinh và cống hiến của nàng cho đất nước trong những năm qua, bây giờ Tây Nhu Nhiên đã bị tiêu diệt, công chúa nên trở về quê hương để dưỡng lão, mặc dù tuổi của công chúa không quá lớn nhưng cũng đã có nghi thái của người từng trải.

Thứ hai là đổi phong hiệu từ Long Khang công chúa thành Bang Ninh công chúa. Dân là gốc của đất nước, nhờ gốc này mà quốc gia được yên ổn, phong hiệu này cũng thể hiện sự khẳng định của hoàng đế đối với công chúa.

Thứ ba là cấp cho công chúa một dinh thự ở kinh thành, ngay sau công chúa về kinh có thể dọn vào ở.

Lưu Phúc chán nản không có gì để nói.

Lý Văn Tước mỉm cười nói: "Có lẽ là không đâu. Hôm qua công chúa đã cử sứ giả đến thông báo rằng người đã đến khách trọ phía trước. Hôm nay thời tiết đẹp nên có lẽ tầm trưa đoàn người sẽ đến.

Lưu Phúc không khỏi nhìn bầu trời.

Buổi trưa mới đến, thế mà đám người này lại đón sớm như vậy?

Lưu Phúc không dám nói ra tiếng lòng mình, dù sao đây là lần đầu tiên công chúa trở lại sau mười năm hòa thân, chưa kể bọn họ mới chỉ cách xa ba mươi dặm, ngay cả có phải đến Nhu Nhiên đón nàng trở lại thì đó là điều đương nhiên.

Sau khi mọi người đi được một lúc, bầu trời dần sáng hơn, mây đen tan dần, ánh bình minh ló dạng sau đám mây, chiếu sáng khắp nơi.

Bóng tối trước mắt bị quét sạch, tất cả cảnh vật trong tầm mắt như được nhuộm màu, ngay cả Lưu Phúc cũng cảm thấy bản thân cũng sảng khoái hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, cảm giác tươi mới này không kéo dài trong chốc lát, hắn nhìn quanh chỉ thấy những đống đá nhấp nhô cùng với bức tường thành màu vàng đất phía sau, ngay cả cỏ xanh vàng cũng hiếm thấy.

Ở vùng biên giới này, giữa mùa đông lạnh lẽo, làm sao có cây cối nào tồn tại được?

Cây cối còn như vậy, huống chi nàng công chúa mảnh khảnh như hoa, đã sống ở nơi gió cát mười năm, không biết nàng đang biến thành bộ dạng nào rồi.

Mặc dù Lưu Phúc chưa từng gặp công chúa nhưng hắn đã nghe được nhiều tin đồn khác nhau về nàng từ những người lớn tuổi của mình.

Tương truyền, Quang Hoa đế đã nhiều năm không có thê thϊếp, ông chỉ có một con trai và một con gái, con trai là Cảnh Đức đế sau này, còn con gái là công chúa hòa thân.

Là con gái duy nhất của hoàng đế, công chúa từ nhỏ đã được vạn người yêu mến, muốn gì được nấy.

Vào mùa đông nọ, khi công chúa được mười hai tuổi, nàng đột nhiên nảy ra ý tưởng xây một viện được điêu khắc bằng băng. Sau khi Quang Hoa đế nghe được tin này, ông đã sai người tạc một cung điện băng tuyết chỉ trong một đêm, đèn băng treo khắp nơi, nối thẳng với lối vào cung của công chúa.

Khi màn đêm buông xuống, công chúa bước ra khỏi cửa cung điện, trong mắt nàng chứa đầy những tinh thể băng sáng ngời, ánh sáng rực rỡ như sao trên bầu trời.

Lưu Phúc chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng tỷ tỷ hắn nằm đó đã từng được mẫu thân đưa vào cung dự sinh thần của công chúa, nàng đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ đó, sau khi trở về nàng cũng đòi cha xây cho mình một nơi như vậy, tuy là không thành hiện thực nhưng tỷ tỷ vẫn mãi lưu luyến không quên, cung điện bằng băng đó đã trở thành câu chuyện huyền thoại của các nhà quyền quý nơi kinh đô.

Nghe nói, công chúa cũng thích ăn dưa Tây Vực, Quang Hoa đế mỗi năm đều sẽ sai người mang dưa ngọt Tây Vực về Kinh thành, thậm chí còn tìm hạt dưa đó về kinh thành trồng, như vậy công chúa có thể ăn chúng bất cứ lúc nào nào muốn. Đáng tiếc, thổ nhưỡng không hợp, hạt giống không thể nảy mầm cho đến khi công chúa thành hôn.

Tất cả những điều này cho thấy công chúa được sủng ái đến nhường nào.

Tuy nhiên, một thiên chi kiêu nữ như vậy, 4 năm sau, phải xa quê hương, xa thân thích họ hàng ở kinh đô, đến Nhu Nhiên lạnh lùng và xa xôi để hòa thân với Khả hãn Nhu Nhiên, người mà nàng còn chưa từng gặp mặt.

Rốt cuộc sau đó xảy ra chuyện gì?

Lưu Phúc cẩn thận nhớ lại.

Hắn nhớ đã hỏi cha mình, vì sao hoàng đế rất yêu quý công chúa mà lại chấp nhận hòa thân?

Trước đó đã có rất nhiều triều đại dùng con gái của Tông thất đi hòa thân thay cho công chúa, ở thời nhà Hán, cung nữ thậm chí còn được phong làm công chúa nhằm mục đích hòa than.

Phụ thân hắn kể rằng Nhu Nhiên nhất quyết phải hòa thân với con gái của hoàng đế, nếu triều đình cố ý làm trái bọn họ sẽ lập tức tiến quân về phía đông.

Vì lý do này mà các đại thần tranh cãi nảy lửa, Quang Hoa đế lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng công chúa đã nguyện ý hòa thân, điều này đã hóa giải tranh cãi của các thần tử trong triều.

Nhưng Lưu Phúc biết rằng vấn đề này vẫn luôn là dằm trong tim của Quang Hoa đế.

Vị hoàng đế uy nghiêm này đã thực sự đã cúi đầu trước đám man rợ đó.

Cả vương triều hùng mạnh thậm chí không thể bảo vệ một nữ nhân, mà phải dựa vào họ mới có thể đạt được hòa bình.

Khi đó cũng có những tiếng nói mỉa mai, cho rằng công chúa từ khi sinh ra đã hưởng hết vinh hoa phú quý, nam nhân phải trung với nước, tại sao nữ nhân lại không thể cống hiến hết mình cho nước? Họ còn nói, nếu công chúa là thường dân thì đương nhiên sẽ không có ai ngỏ lời hòa thân.

Lưu Phúc không mấy quan tâm chuyện chính sự, hắn chỉ cảm thấy sau này Quang Hoa đế chết sớm không liên quan gì đến nỗi đau này.

Hoàng đế vốn là người độc đoán, nhưng nỗi đau trong lòng của ông không chỉ liên quan đến việc con gái yêu lấy chồng xa mà còn liên quan đến sự suy yếu quyền lực.

Sau này, con trai của Quang Hoa đế và là đệ đệ của công chúa, lên kế vị, nhưng bản thân lại sức yếu, bệnh tật cho nên cuối cùng không để lại con cháu.

Vận mệnh khó lường, ngay cả hoàng đế cũng không ngoại lệ.

Lưu Phúc không khỏi thở dài.

Hắn vốn là người nói nhiều, nói không ngừng, nhưng Lý Văn Tước đó còn chán hơn cả Lục Duy, Lưu Phúc hỏi thì hắn đáp, không hỏi thì chỉ im lặng.

Một võ tướng và một công tử ăn chơi, nhìn đã biết là chẳng hợp nhau rồi.

Lưu Phúc quay đầu thấy Lục Duy cách mình có hơi xa.

Đang lúc buồn chán thì nghe thấy Lý Văn Tước nói.

“Xe công chúa hẳn là ở đây

Lưu Phúc vội vàng quay đầu nhìn về phương xa, cuối tầm mắt chỉ thấy bóng dáng của chiếc xe ngựa.

Nhìn từ xa, nó giống như một đường rất nhỏ, kèm theo khói bụi cuồn cuộn, nếu không có bầu trời sáng thì khó có thể nhìn rõ.

Nhưng dưới con đường nhỏ này, mọi người đều có thể nhìn ra cỗ xe của công chúa đang từ từ tiến đến gần, dần dần họ có thể nhìn thấy bóng dáng của đoàn xe.

Mấy chục ngày trước có người đến báo với Đô hộ phủ rằng đoàn xe đã xuất phát, để cho an toàn, Lý Văn Tước vẫn phái một thuộc hạ đến hộ tống cỗ xe của công chúa trở về an toàn. .

Mọi người nhìn những chiếc xe lăn bánh tới, không biết qua bao lâu, đoàn xe mới chậm rãi dừng lại.

Người đánh xe hét lên, siết chặt sợi dây dừng lại, bánh xe để lại những vết bánh xe ma sát trên nền đá cứng.

Dấu vết này chỉ chờ một cơn gió và cát thổi qua, chẳng bao lâu nữa, ngày cả dấu vết này cũng biết mất giống như những đoàn người ngựa đến với nơi biên thành cằn cỗi này.

Q1-Chương 7: Phong Khởi Tây Châu

Ánh mắt của Lục Duy rời khỏi vết hằn trên mặt đất rồi chầm chậm rơi vào đoàn xe phía trước.

Cho dù tương lai Đại Chương có thể thống nhất được thiên hạ hay không, dù bây giờ đất nước có thịnh vượng đến đâu, sau này cũng có thể biết mất mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, nhưng không thể nghi ngờ rằng với tư cách là công chúa đại diện cho Đại Chương đến Nhu Nhiên hòa thân này nhất định sẽ có mặt và ghi tên mình vào sử sách.

Tuy nhiên, vị trí này có lẽ cũng chỉ là một cái danh mà thôi, chờ đợi công chúa chính là cả đời vinh hoa ở kinh thành sau này.

Nếu xui xẻo gặp phải ngoại tộc xâm lấn, nếu không nỡ để tỷ muội cùng con gái tới đó, có lẽ phải mời công chúa ra mặt, đến lúc đó nên phong nàng là gì đây? Dù sao cũng chẳng thể đổi phong hào của nàng được.

Dương Trưởng sử hoàn toàn không biết Lục Duy đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn bình tĩnh, trong lòng liền cảm thấy ghen tị.

Đón công chúa trở về kinh không phải việc khó khăn nhưng là một thành tựu, Lưu Phúc và Lục Duy, hai người con quý tộc, chỉ cần đến biên giới là được thăng chức rồi về kinh hưởng vinh hoa phú quý trọn đời, không giống như đám người bọn họ, chẳng biết phải khổ cực bao lâu nữa ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, nói không chừng cả đời này của hắn chỉ có thể làm Trưởng sử của Đô hộ phủ mà thôi.

Nhìn Lưu Phúc trước mặt vô tâm đang hai tay lên trán, cố gắng nhìn rõ diện mạo công chúa ra sao, Dương Trưởng sử cảm nhận sâu sắc rằng nếu muốn đầu thai vào một nhà tốt cũng là điều cần cố gắng.

Ngay khi mọi người có những suy nghĩ và ý tưởng khác nhau, cận vệ đi trước đã bước tới dọn đường và thông báo cho công chúa rằng xe của công chúa đã đến.

Lý Văn Tước cùng những người khác nhanh chóng xuống ngựa sau đó bước tới hành lễ.

Với tư cách là sứ thần, Lưu Phúc đương nhiên đứng ở phía trước cùng với Lý Văn Tước.

Khi nhìn thấy rèm xe được vén lên, hắn không khỏi mở to mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có thể xuất hiện bên trong xe bất cứ lúc nào.

Nhưng khi ánh mắt rơi vào tay đang giữ rèm xe, Lưu Phúc không khỏi có chút thất vọng.

Bởi vì bàn tay tuy cũng mảnh mai nhưng trông thô ráp.

Đúng như hắn tưởng tượng, ở biên giới mười năm, tiểu hoa cũng sẽ biến thành lá già, cho dù nàng là công chúa thì thế nào chứ?

Nhưng sau đó, Lưu Phúc lại thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì người phụ nữ thò đầu ra đầu tiên rõ ràng không phải công chúa mà là thị nữ của nàng.

Đối phương trước hết nhìn trái nhìn phải rồi nhảy ra khỏi xe, sau đó mới thò tay vào trong xe.

Người bước ra bây giờ là công chúa thực sự.

Một chiếc áo choàng lớn có mũ trùm, bên dưới áo choàng là một chiếc váy màu hoa oải hương dài đến chân, ngay cả tay cũng bị áo choàng chặn lại.

May mắn thay, chủ nhân của chiếc áo choàng đã nhanh chóng cởi bỏ chiếc mũ trùm che gần hết khuôn mặt rồi đưa mắt nhìn mọi người.

Lưu Phúc thực ra đã gặp công chúa một lần.

Mới mười năm trước, đó là ngày công chúa chuẩn bị hòa thân.

Hoàng đế đích thân tiễn nàng, ngự lâm quân tản ra mười dặm, từ nội thành đến ngoại thành, vô số của hồi môn được vận chuyển ra khỏi cung điện.

Lưu Phúc lúc nhỏ, nghe nói có có chuyện nào nhiệt như vậy đương nhiên phải đến tham gia chứ.

Vì là thế tử của Nhữ Dương Hầu nên hắn đã phải rất vất vả để được cha đồng ý đưa mình vào cung, hắn lẻn vào bữa tiệc chia tay và nhìn thấy Quang Hoa đế đang nắm tay công chúa rồi tiễn nàng lên xe ngựa.

Công chúa lúc đó...

Ánh mặt trời có hơi chói mắt, rơi xuống trên đầu công chúa, chiếu rọi vương miện vàng của nàng.

Lưu Phúc vô thức nheo mắt lại, ký ức lại hiện về mười năm trước.

Chiếc vương miện bằng vàng hồng ngọc tinh xảo cũng được cài trên búi tóc của công chúa.

Công chúa ngẩng cao đầu, không hề lộ ra vẻ bi thương, thậm chí còn quay đầu thấp giọng an ủi hoàng đế.

Lưu Phúc lúc đó còn nhỏ, chỉ đang xem náo nhiệt, không biết chia ly buồn đến thế nào, cũng không hiểu sự ra đi của nàng sẽ có ảnh hưởng sâu xa như thế nào đối với đất nước và bản thân nữ nhân, hắn chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp đến mức không ai trên đời này có thể sánh bằng được.

Nhưng bây giờ--

Vẫn là mũ miện hoa sen vàng.

Vẻ mặt công chúa bình thản nhưng không còn ngẩng cao đầu, lòng kiêu hãnh đã bị bào mòn theo năm tháng, ngay cả dáng vẻ trẻ trung cũng không còn chói lóa như trước.

Nàng vẫn đẹp, nhưng dường như thiếu một cái gì đó.

Lưu Phú có hơi oán hận, hắn phát hiện ra công chúa dường như đang bị bệnh.

Mười năm ở Nhu Nhiên hẳn là rất khó khăn.

Phu quân là người ngoại tộc lại hơn nàng cả chục tuổi, không hiểu tiếng, không quen với thổ những, phu thê có thể không hòa thuận, nếu như Khả hãn tính tình thất thường, có lẽ mười năm nay công chúa cũng chẳng được vui vẻ gì.

Hắn nhớ lại về những công chúa gả cho ngoại tộc trong lịch sử, họ hoặc chết vì bệnh sớm hoặc u uất lâu ngày thành bện, ngay cả Vương Chiêu Quân cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, Lý Văn Tước bước tới hành lễ.

"Tây Châu Đô hộ phủ Đô hộ Lý Văn Tước bái kiến công chúa."

"Lý Văn Tước, ta nhớ tới ngươi, lúc ta rời khỏi biên giới, ngươi cùng lính của mình đã đi săn một con thỏ cho ta."

Giọng nói của công chúa nhẹ nhàng êm ái như tiếng lông chim lướt qua, nó không giống như người đã từng trải qua sương gió trên sa mạc mà giống như hàng liễu xanh ở phía nam sông Dương Tử tháng ba mang theo hơi ẩm của mưa xuân.

Lý Văn Tước cười nói: “Năm đó hạ quan tuổi trẻ khí thịnh, bản thân lại chưa trải sự đời, suýt chút nữa đã làm chết con thỏ của người, công chúa vẫn nhớ cũng phải thôi.”

Công chúa: “Đa tạ con thỏ của ngươi đã giúp ta vui vẻ suốt chặng đường. Sau này ta đã nuôi nó ở trong cung của Nhu Nhiên.”

Lưu Phúc không khỏi tò mò xen vào: "Thỏ rừng cùng lắm có thể sống hơn mười năm, liệu giờ nó còn sống sao?"

Công chúa vẻ mặt bình tĩnh đáp: "Nó còn sống, nhưng đã bị Sắc Di gϊếŧ chết một tháng trước rồi."

Lưu Phúc biết lúc này mình nên im lặng, nhưng lại không khỏi tò mò: "Sắc Di là ai?"

Còn dám gϊếŧ con thỏ của công chúa?

Nhận thức của hắn về Nhu Nhiên rất ít cho nên có gì hỏi nầy.

Mấy người xung quanh đều có biểu cảm kỳ lạ, ngay cả Lý Văn Tước cũng không nhịn được, giải thích cho hắn.

"Sắc Di là Sĩ lực phát và cũng thúc thúc của Đại Lợi Khả Hãn, Đại hãn không có người kế vị, sau khi ông ta mất không lâu đám người Nhu Nhiên bắt đầu tranh vị, Sắc Di chính là người mạnh nhất trong đó."