Quyển 1-Chương 8: Phong Khởi Tây Châu

Nhu Nhiên tuy là một dân tộc du mục, không có hệ thống quan lại ổn định như Trung Nguyên, nhưng học cũng có những chức vụ chính thức cố định của riêng mình, Sĩ lực phát tương đương với đại tướng quân, chức vụ này được đảm nhiệm bởi hoàng tộc Nhu Nhiên và đương nhiên nó đóng vai trò then chốt trong việc tuyển chọn Khả hãn.

Công chúa là thê tử của Khả hãn. Khi hắn qua đời nàng không sinh con cho nên có thể chọn Khả hãn mới từ tông thất Nhu Nhiên, chế độ kế vị của Nhu Nhiên vẫn chưa được hoàn thiện cho nên lúc này cũng chỉ có thể xem ai mạnh nhất mà thôi.

Không lâu sau cái chết của Đại Lợi Khả Hãn, đã xảy ra tình trạng hai Khả Hãn cùng tồn tại ở Nhu Nhiên, một trong số đó là Sắc Di.

Lý Văn Tước nói xong, Lưu Phúc mới ý thức được hắn chỉ bận thương tiếc công chúa góa bụa trẻ tuổi cùng cái lạnh thấu xương ngoài Trung Nguyên, nhưng hắn lại quên mất rằng ngoài chuyện nữ nhi tình ra còn có một thứ quan trọng hơn, đó chính là sau khi Đại Lợi Khả hãn chết, Công chúa đã trải qua khoảng thời gian như thế nào.

Cuộc tranh giành quyền lực của Nhu Nhiên sẽ trần trụi và đẫm máu hơn ở Trung Nguyên rất nhiều.

Sợ rằng lúc đó Sắc Di muốn gϊếŧ không phải con thỏ mà là chính công chúa.

Hoặc có thể hắn ta muốn đe dọa công chúa qua cái chết của con thỏ.

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng có thể hình dung được một ngày như thế sẽ ly kỳ và nguy hiểm đến mức nào.

Là sứ giả, Lưu Phúc lẽ ra phải hiểu rõ những điều này trước khi rời kinh, nhưng đến khi nhìn thấy công chúa, hắn lại hỏi những lời bất lịch sự như vậy.

Lưu Phúc biết mình nói sai, không khỏi sờ sờ mũi, nhìn trái nhìn phải, nghĩ xem nên nói gì.

Lý Văn Tước: "Hai vị này là Nhữ Dương Hầu Lưu Phúc và Đại lý tự Thiếu khanh Lục Duy. Họ đến đây để đưa công chúa trở về kinh đô theo lệnh của Bệ hạ."

Lưu Phúc vội vàng nói: "Hạ thần ngu dốt. Xin công chúa thứ lỗi!"

Lục Duy cũng tiến lên hành lễ.

Công chúa gật đầu mỉm cười với họ, nụ cười này khiến Lưu Phúc càng thêm áy náy.

Tất cả đều là lỗi của chính hắn, chính hắn đã khiến công chúa phải nhớ lại những sự kiện khó chịu trong quá khứ.

Nghĩ tới đây, hắn buột miệng nói: “Công chúa, người đừng thấy chỗ này đơn giản mà chê cười, thực ra nơi đây khá thịnh vượng, sau khi ngài vào thành, nếu muốn đi dạo xung quanh hạ thần có thể dẫn đường.... Hai ngày nay thần đã quen thuộc với nơi đây rồi!"

Vĩnh Bình thành là huyện lỵ của huyện Trương Dịch .

Công chúa mỉm cười: “Được, đa tạ Nhữ Dương Hầu.”

Lưu Phúc càng nhiệt tình hơn: “Công chúa, xin người đừng khách khí, việc quốc sự thì có lẽ ta không làm được. Nhưng việc ăn uống vui chơi thì ta rất rành!"

Thấy hắn còn nói nhảm, Lý Văn Tước bèn tiến lên ngắt lời.

"Trời lạnh gió lớn. Xin công chúa quay lại xe trước để hạ quan hộ tống người vào thành nghỉ ngơi."

"Vậy xin phiền Lý Đô hộ rồi."

Nói xong một thị nữ đỡ công chúa lên xe, trong khi một người khác đỡ chiếc váy phía sau công chúa.

Đôi mắt sắc bén của Lưu Phúc nhận thấy hoa văn trên váy công chúa đã hơi thô, hoan văn đã trở nên mờ nhạt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của cành hoa. Nhìn kỹ, hắn thấy váy bên trong của áo choàng bị gió thổi bay, lớp lót dường như có vết khâu.

"Hầu gia đại nhân, không hợp lễ nghi chớ nhìn.” Lý Văn Tước cố hắng giọng nhắc nhở.

Lưu Phúc mở miệng muốn giải thích, nhưng nếu nói thật ra sẽ khiến công chúa xấu hổ.

Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ im lặng.

Đoàn xe lại khởi hành.

Lý Văn Tước dẫn đầu, theo sau là Lục Duy và Lưu Phúc.

Lưu Phúc không khỏi thấp giọng nói với Lục Duy về chuyện mình vừa phát hiện: “Xem ra công chúa ở Nhu Nhiên sống không được tốt lắm!”

Lục Duy nói: “Hàng năm triều đình đều gửi lễ vật cho hoàng gia Nhu Nhiên, trong đó có lụa và sa tanh được đích danh trao cho công chúa.”

Lưu Phúc: “Sau khi triều đình tấn công Nhu Nhiên, lễ vật sẽ bị cắt bỏ có phải không?”

Lục Duy: “Chiến tranh cắt đứt đường vào, gần đây mới khôi phục lại.”

Lưu Phúc: “Không có gì lạ, ta thấy hầu gái bên cạnh công chúa đều mặc quần áo cũ, có thể xuất hiện rực rỡ như vậy, ai lại sẵn lòng chật vật như vậy? Công chúa đã phải vật lộn ở Nhu Nhiên từng đấy năm, lại còn phải chú ý khắp nơi, cuộc sống đúng là không dễ chịu mà.”

Lục Duy liếc hắn một cái.

Lưu Phúc bất mãn: "Biểu cảm đó của ngươi là thế nào hả? Ta nói sai sao?"

Lục Duy: "Ngươi thật quan tâm đến công chúa, nếu công chúa hiểu lầm mà về kinh báo cáo thánh thượng thì ngươi sẽ làm thế nào?”

Lưu Phúc:?

Hắn thực sự đã quên mất điều mình lo lắng trước đây? !

Lưu Phúc lập tức im lặng.

Xem ra thiện cảm của hắn đối với công chúa cũng không vượt qua được cái bóng của việc được công chúa nhìn trúng.

Lục Duy đã có thể thanh lọc đôi tai của mình.

Xe của công chúa chạy về phía trước phía sau họ, bánh xe tạo ra âm thanh xóc nảy trên nền đất cứng của sa mạc.

Chỉ là chuyển động đã bị che khuất bởi tiếng vó ngựa và tiếng gió trong không gian rộng mở khiến nó ít bị chú ý hơn.

Nhưng chắc hẳn công chúa phải rất khó chịu khi phải di chuyển quãng đường dài trên xe ngựa.

Đúng như Lưu Phúc đã nói, vừa rồi sẽ không khó để bất cứ ai có thể phát hiện ra những khuyết điểm trên trang phục của công chúa.

Ngoại trừ mũ miện hoa sen vàng, công chúa có lẽ còn giản dị hơn cả các tiểu thư quý tộc trong kinh thành.

Thật đáng buồn khi thiên chi kiêu nữ năm đó lại thảm đến mức này.

Tuy nhiên, đối với họ, việc hộ tống công chúa trở lại Kinh thành là một thành tựu.

Bởi vì chào đón công chúa trở về đồng nghĩa với việc có công đánh bại Tây Nhu Nhiên, bản thân công chúa đã là một tượng đài sống, chỉ cần người có thể đến kinh thành an toàn và gặp được hoàng đế, bọn họ đã được coi là lập công.

Việc hoàng đế niệm tình thân mà đồng ý cho công chúa về đã khiến Lưu Phúc cảm động, Lục Duy đều thấy hết, là công chúa muốn hồi kinh, mà hoàng đế cũng sẽ dựa vào thân phận đích trưởng nữ của tiên đế mà ban cho nàng phong quang vô hạn.

Mọi người đều có được thứ họ cần cho nên đều hạnh phúc.

Thay vì phải phơi nắng phơi mưa ngoài trời, công chúa sẽ thoải mái hơn khi tận hưởng mọi vinh hoa phú quý trong mười dặm hồng trang nơi kinh đó có đúng không?

Ngay cả khi bị người khác sử dụng thì bản thân thứ đó cũng phải có giá trị.

Theo hắn, chỉ có những người không hiểu nhân tình thế thái như Lưu Phúc mới cảm thấy tiếc cho công chúa, còn bản thân hắn cảm thấy công chúa đã gặp may mắn.