Chương 43: Nói Xấu Sau Lưng

“Còn chưa đến ngày họp chợ nên có rất ít người mua, nếu Khương nương tử không cần, có lẽ chúng tôi chỉ có thể để lại cho mình ăn.” Mùi cá quá tanh, các bá tánh không nỡ dùng nước chấm khử mùi tanh, cho nên phần lớn người đều không thích ăn. Lý Tú Nga rất tò mò vì sao một người dịu dàng như Khương nương tử lại thích ăn cá như vậy: “Khương nương tử, sao cô thích ăn cá như vậy? Không cảm thấy mùi vị quá tanh sao?”

Khương Niệm nói: “Lúc tôi nấu ăn sẽ cho một ít rượu gạo, ngoài ra còn bỏ thêm một chút gừng tươi, thù du, hoa tiêu là có thể khử một ít mùi tanh.”

Thời đại này tạm thời không có ớt cay, chỉ có quả thù du là có vị cay, các thôn dân sẽ hái quả thù du làm tương, hương vị gần giống với tương ớt.

“Thì ra là như thế” Lý Tú Nga thầm nghĩ, Khương nương tử thật sự bỏ được, mặc dù nhà nào cũng chuẩn bị một ít gừng tươi và thù du, nhưng rất ít ai dùng để nấu ăn, đa số đều để dành xua đuổi cảm lạnh. Ngoài ra hoa tiêu thường được sử dụng làm thuốc, mọi người rất ít khi sử dụng nó.

Khương Niệm thấy Lý Tú Nga lộ ra vẻ mặt không nỡ, biết lời nói của mình hơi lộ tài phú, có chút hối hận: “Tú Nga tẩu tử, tôi trả tiền cho cô.”

Nói rồi móc ra hai mươi văn tiền trên người đưa cho Lý Tú Nga: “Hôm nay đi bán rau, vừa lúc còn lại chút tiền như vậy, vừa đủ mua hai con cá này của tẩu tử.”

Lý Tú Nga đứng xa xa nhìn lều lớn ngoài sân, thầm nghĩ bên trong rốt cuộc là dáng vẻ gì? Thời tiết lạnh như vậy mà lại có thể trồng được rau dưa: “Khương nương tử, cô cũng thật tài giỏi, vào mùa đông vẫn có thể trồng được rau dưa, lúc trước người trong thôn còn nói rau cô trồng sẽ không sống nổi, hiện tại nếu bọn họ biết cô không chỉ trồng được mà còn bán kiếm tiền thì chắc chắn bọn họ sẽ không nói nên lời.”

“Việc này có cái gì khó đâu, cùng nguyên lý với việc làm giá đỗ thôi. Làm bên trong ấm áp một chút là được.” Trong thôn từng nhà đều làm giá đỗ, trồng rau trong nhà ấm cũng không phải bí mật gì, Khương Niệm cũng không giấu giếm.



Trong thôn cũng có người lén lút hỏi thăm lều rau của Khương Niệm, muốn học trộm. Kết quả là hoàn toàn không làm được, cho nên Lý Tú Nga cảm thấy chắc chắn trong này có tuyệt chiêu gì đó: “Khương nương tử thật biết nói đùa, nếu thực sự đơn giản như vậy thì tốt rồi.”

Khương Niệm chỉ cười không nói tiếp.

Lý Tú Nga bán cá xong cũng nên đi trở về.

Khương Niệm cùng đi theo trả xe bò, lúc đi ngang qua bờ sông thì gặp mấy thôn dân đang nói xấu: “Dáng vẻ nàng chạy vào Trương gia la lối khóc lóc thật sự quá đáng giận, nàng trực tiếp làm Trương tẩu tử tức giận đến nằm trên giường hai ngày, cố tình còn không thể làm gì một quả phụ như nàng ta.”

“May mắn nàng ta ở phía nam thôn, cách xa chúng ta, nếu không nhà chúng ta cũng sẽ bị nàng ta quấy phá không yên bình được.”

“Tôi đã dặn dò mấy con dâu của tôi rồi, bảo bọn họ không được lui tới với quả phụ kia, đừng để dính vận đen.”

Lý Tú Nga nghe được đoạn đối thoại của các thôn dân, khẽ nhíu mày lo lắng nhìn về phía Khương Niệm đang im lặng, nhỏ giọng nói: “Hai ngày nay Hạ Hà và Trương lão thái ồn ào muốn phân gia. Bọn họ có quan hệ tốt với Trương lão thái, nói chuyện có chút không xuôi tai, Khương nương tử đừng để ở trong lòng.”