Chương 1: Trọng sinh

Quả Phụ Thế Gia (NPH)

Tác giả: Ngã Ái Băng Kỳ Lâm

Edit+Dịch: JinChuan (Mấy mị có thể tăng cỡ chữ và dãn dòng cho đỡ hại mắt nha (^з^) tiện thì đổi luôn màu trang)

Nội dung tóm tắt: Đường Văn Nhi là đại học sĩ chi nữ, cha sủng thϊếp diệt thê, tức chết mẹ nàng, khiến nàng tuổi nhỏ mất đi mẹ thứ mẫu ở trong phủ tác quai tác quái .

Thứ muội rõ ràng là thứ nữ, lại chiếm đoạt tài nguyên của đích nữ.

Năm mười lăm tuổi, nàng bị gả đến Tĩnh An hầu phủ, thay thế thứ muội cấp Tĩnh An hầu trọng thương thế tử xung hỉ, kết quả thế tử đi đời nhà ma.

Ngay sau đó Tĩnh An hầu cùng phu nhân đi chùa miếu dâng hương khi bị sơn phỉ gϊếŧ chết, Tĩnh An hầu phủ chỉ còn lại có một cái mười sáu tuổi tiểu nhi tử.

Từ nay về sau, Đường Văn Nhi cùng nhị thúc sống nương tựa lẫn nhau.

Nhưng mà vài năm sau, chú em ở khoa khảo trước bị người hạ độc mà chết. Nàng bị người oan uổng vì gia sản hại chết nhị thúc, ở trong tù bị người tra tấn mà chết.

Đương nàng lại lần nữa tỉnh lại, phát hiện về tới mấy năm trước.

Đây là khi nàng mười tám tuổi, Sở Huy Trần mười chín tuổi.

Cao HNPH sảng văn trọng sinh

╔════════════════

⧱Truyện được convert bởi 💐 Vespertine 💐.

⧱Vui lòng nghi rõ "Nguồn: Vespertine" khi re-upload, edit, giới thiệu truyện.

╚════════════════

❋ Chương 1: Trọng sinh

“Bình hoa này là ai để ở đây? Đem nó đổi đi. Nhị gia không thích những màu sắc và hoa văn này.”

“Chăn bông cũng đổi đi. Nhị gia thích trúc, đổi thành mặc trúc đồ án.”

“Huân hương này cũng quá nồng rồi, đổi thành quế hương lan.”

Đường Văn Nhi đứng ở trong phòng, nhìn người hầu vội tới vội đi. Nói được hồi lâu, cổ có chút khô. Bên cạnh đại nha hoàn Tịch Mai vội đưa nàng chén trà hoa cúc.

“Phu nhân, Nhị gia rời phủ để cầu học hai năm. Cũng không biết có thay đổi nhiều hay không. Nếu thói quen của hắn thay đổi thì làm sao giờ?”

Đại nha hoàn Đạp Tuyết đang ở bên cạnh sửa sang lại ngăn tủ, nghe xong lời nói của Tịch Mai liền nói: “Mặc kệ Nhị gia có thay đổi thói quen hay không,đại phu phân của chúng ta đã là tận lực.”

Đường Văn Nhi nhìn người hầu vội đến không sai biệt lắm, hướng ngoài cửa đi đến. Trong viện còn có lượng lớn người hầu đang quét tước sân, thậm chí đem sân làm hoàn toàn tu chỉnh.

Hiện tại Tĩnh An hầu phủ chỉ có hai cái chủ nhân, người đầu tiên là phu nhân của Tĩnh An hầu tiền thế tử Đường Văn Nhi, người còn lại là tiểu công tử của Tĩnh An hầu phủ Sở Huy Trần.

Đường Văn Nhi ban đầu là nữ nhi của Đường đại học sĩ, nhưng cha nàng sủng thϊếp diệt thê, hại nàng năm tuổi liền mất đi mẹ ruột. Trong phủ ở thứ mẫu cùng thứ muội, thứ muội ngang ngược chiếm đoạt địa vị cùng tài nguyên đích nữ của nàng. Nàng là đích nữ ngược lại bị dưỡng thành cái tính tình vâng vâng dạ dạ, nhu nhược gò bó.

Tĩnh An hầu từng có ân với Đường đại học sĩ. Mà lúc này trưởng tử của Tĩnh An hầu, cũng chính là thế tử gia của Tĩnh An hầu phủ đang trọng thương hôn mê bất tỉnh, cần phải có người xung hỉ. Tĩnh An hầu biết tin bát tự của thứ nữ Đường đại học sĩ cùng nhi tử bọn họ tương hợp, phù hợp người cần tuyển. Vì thế liền đưa ra yêu cầu này.

Đường đại học sĩ đương nhiên không thể cự tuyệt. Ngay lúc đó Tĩnh An hầu rất có thế lực.

Chính là sủng thϊếp của hắn lại luyến tiếc ái nữ gả cho một người sắp chết, lại lập kế khiến cho đích nữ không được sủng ái Đường Văn Nhi gả thay. Nói đến cũng là vừa khéo, Đường Văn Nhi và thứ muội là sinh ra cùng một ngày, chỉ là nàng sớm mười lăm phút mà thôi. Kỳ thật nàng cũng phù hợp yêu cầu.

Tĩnh An hầu phủ không có đề ra Đường Văn Nhi gả qua đi, cũng là biết đích nữ quý trọng, không ai có thể nỡ gả đi xung hỉ. Chỉ là hắn không nghĩ tới chính là ở Đường gia thứ nữ so với đích nữ còn quan trọng hơn, cuối cùng người gả tới lại là đích nữ không được sủng ái.

Nói đến Đường Văn Nhi thứ muội, ở kinh thành cũng là có chút danh tiếng. Mà Đường Văn Nhi, bởi vì có thứ mẫu sau lưng động tay động chân, thanh danh của nàng ngược lại không tốt lắm.

Đường Văn Nhi gả lại đây không bao lâu, thế tử bị thương nặng qua đời. Tĩnh An hầu cùng phu nhân tuy rằng vô cùng đau khổ, lại cũng không có oán trách nàng. Hai người đi chùa miếu dâng hương, không ngờ gặp được sơn phỉ mà chết. Cuối cùng toàn bộ hầu phủ chỉ còn lại có một quả phụ cùng một cái tiểu thúc đang ở tuổi cầu học.

Trong ấn tượng của nàng tiểu thúc là một thiếu niên lạnh lùng, không thích nói cười, đối với nàng cũng không có sắc mặt gì tốt. Nếu là trước đây, Đường Văn Nhi khẳng định sẽ cách hắn rất xa, chỉ cầu ở trong cái phủ này bình bình an an mà vượt qua quãng đời còn lại. Chính là lần này, Đường Văn Nhi không muốn sống như vậy nữa.

Sống một đời mơ hồ.

Đường Văn Nhi trọng sinh.

Chết một lần rồi trọng sinh trở về, nghĩ lại những sự tình trước kia, nàng cảm thấy có nhiều điều kì lạ.

Cái trượng phụ có duyên không phận kia của nàng là mỹ nam tử nổi danh khắp kinh thành, văn võ song toàn, làm người chính trực. Là một nam tử trong mộng của mọi nữ tử trong kinh thành. Nếu như không phải trọng thương sắp chết, một nam tử như vậy làm sao lại đến phiên nàng.

Chính là một thế tử gia Hầu phủ đang yên đang lành sao lại bị đánh đến trọng thương?

Lại nói cha mẹ chồng nàng,kia cũng là người cực kì hiền lành. Ngoài việc khiến nàng gả lại đây xung hỉ chuyện này, ở bên ngoài thanh danh cực hảo. Như thế nào đột nhiên liền gặp được sơn phỉ?

Bọn họ sau khi chết, hoàng đế không có thu hồi Tĩnh An hầu phủ tước vị, chỉ nói chờ nhị công tử đạt được cái công danh lại ban cho hắn. Như vậy, vì cái gì ở hắn chuẩn bị khảo thí mấy ngày trước đấy, đã bị người hạ độc hại chết? Mà nàng là một cái đại phu nhân hữu danh vô thực cũng bị người vu hãm tra tấn đến chết?

Tính An hầu phủ bề ngoài dường như bình yên, kỳ thật chôn giấu nhiều bí mật. Nàng cảm giác như ở trong bóng đêm có một đôi tay lôi kéo bọn họ, muốn làm cho bọn họ rơi vào vực sâu vạn trượng.

“Đại phu nhân, Nhị gia đã trở lại!” Từ bên ngoài truyền đến tỳ nữ vội vàng thanh âm. “Đã qua cửa chính.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~