Chương 2: Nhị thúc

Đường Văn Nhi kinh ngạc: “Không phải đã nói là ba ngày nữa sao?”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, người đã vội ra ngoài đón.

Kiếp trước Đường Văn Nhi cũng không quan tâm trong phủ rốt cuộc có xảy ra sự tình gì hay không. Nàng coi chính mình thành cái khách nhân, bình bình an an ngốc tại tiểu viện của chính mình, mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, nhàn rỗi nhàm chán liền thêu hoa hoặc là niệm kinh chép sách.

Lần này trọng sinh trở về, nàng tư tưởng lẫn thái độ đều thay đổi, tác phong hành xử cũng cùng trước kia không giống nhau. Kiếp trước nàng căn bản không có nghênh đón Sở Huy Trần, cũng không biết hắn trở về từ bao giờ.

Nửa tháng trước Đường Văn Nhi trọng sinh trở về, tự nhốt mình ở trong phòng một hồi lâu.

Nàng suy nghĩ, ông trời vì cái gì lại cho nàng sống lại? Chẳng lẽ những cực khổ cùng tuyệt vọng của đời trước còn muốn nàng lại trải qua lần thứ hai sao?

Cuối cùng nàng cũng thông suốt, ông trời khiến nàng trở về, nhất định là cho nàng có cơ hội để đền bù tiếc nuối đời trước. Nàng không thể lại mơ mơ màng màng rồi hồ đồ mà sống. Cho dù về sau sẽ xảy ra cái gì, ít nhất bây giờ nàng muốn vui vui vẻ vẻ mà sống qua ngày. Rốt cuộc, nàng là Tĩnh An hầu phủ đại phu nhân, nên sống thật tốt với thân phận này.

Lại nói, Hầu phủ còn có nhị thúc hắn. Một thiếu niên lang lẽ ra phải bình an mà sống thì giờ đã không có người nhà, chỉ còn nàng một tẩu tử hữu danh vô thực. Bọn họ đều là người đáng thương, hẳn là nên dựa dẫm vào nhau mà sống. Nếu đã sống lại, nàng hy vọng những gì còn sót lại trong kí ức kiếp trước này để dẫn đường hắn, giúp hắn sống sót, thoát khỏi cái tay trong bóng tối kia.

Cao lớn thiếu niên mặc một bộ màu lam gấm vóc, mày kiếm lạnh lẽo, hai mắt đạm mạc vô tình. Môi mỏng hơi hơi nhấp, không giận mà uy.

Ngọc quan đem tóc cố định lại, hai sườn tóc mái rũ xuống, càng giúp tô đậm khí chất tuấn lãng vô song của thiếu niên.Quả Phụ Thế Gia (NP) - Chương 2: Nhị thúcBên hông là ngọc bội đại diện cho thân phận công tử Tĩnh An Hầu phủ của hắn, trên ngọc bội là cái tinh xảo phúc khí dây. Cái dây kia có chút cũ, hẳn là vật bất ly thân từ nhỏ.

“Nhị thúc.” Đường Văn Nhi đến trước mặt hắn. “Trên đường ngươi vất vả rồi. Ta đã phân phó người hầu chuẩn bị nước ấm, trước tiên ngươi tắm rửa một chút cho thoải mái đầu óc.”Sở Huy Trần dừng lại bước chân, kinh ngạc nhìn về phía nữ tử xinh đẹp trước mặt.

Đây là…

Nga, thê tử của đại ca hắn.

Đã rời phủ nhiều năm như vậy, hắn đã sớm quên sự tồn tại của người tẩu tử này.

Trước kia lúc mới gả về phủ, sự hiện diện của nàng dường như không có. Thỉnh thoảng ngẫu nhiên hắn gặp nàng ở trong sân, hắn hành lễ với nàng, nàng gật gật đầu, tựa như thấy thấy quái vật sau đó liền vội trốn đi. Qua vài lần gặp, nếu là thấy nàng ở xa, hắn cũng sẽ tránh đi, miễn cho hắn lại bị nàng xem là quái vật.

Lần này trở về dường như có điểm không giống trước.

Sở Huy Trần trầm tư đánh giá nàng.

Nàng một thân trên dưới phấn nộn váy áo, dáng người thướt tha bại lộ hoàn toàn. Vốn dĩ một thân nhỏ nhỏ xinh xinh, làn da trắng đến phát sáng, lại mặc một cái kiều nộn váy như vậy, nào giống một cái quả phụ? Hơn nữa nàng không có búi tóc như phụ nhân, như vậy cho dù có ra cửa, ai cũng sẽ không nghĩ nàng sẽ là phu nhân của Tĩnh An hầu thế tử. Quả Phụ Thế Gia (NP) - Chương 2: Nhị thúcQuả Phụ Thế Gia (NP) - Chương 2: Nhị thúc

Bất quá, Sở Huy Trần cũng không có nói cái gì.

Nàng gả vào phủ để xung hỉ, liền động phòng những cái đó đều chưa, chung quy cũng không có khác mấy cái khuê nữ bình thường là bao. Nếu về sau có cơ hội, hỏi nàng một chút, xem nàng có ý trung nhân hay không. Nếu là không có, hắn lại để tâm một chút, tìm cho nàng một cái nam nhân tốt để tái giá! Một nữ nhân tuổi trẻ như vậy, cũng không thể uỷ khuất nàng phải thủ tiết cả đời.

“Nhị thúc?” Đường Văn Nhi thấy Sở Huy Trần không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào chính mình, nhịn không được quơ quơ tay. “Mặt của ta có dính cái gì sao ?”

Sở Huy Trần vừa lấy lại tinh thần, lại bắt gặp đôi mắt của nàng.

Cặp mắt kia trong sáng như làn nước, thế nhưng khiến tâm tình hắn tốt hơn nhiều.

Nơi này là nhà hắn, chỉ là người thân của hắn tất cả đều không còn nữa. Trở lại nơi này, tâm trạng của Sở Huy Trần vẫn là không bình tĩnh nổi.

Bất quá hiện tại khá hơn nhiều.

“Đa tạ tẩu tử.” Sở Huy Trần chắp tay. “Ta đây cáo lui trước.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~