Chương 6: Quả phụ giảo hoạt

Thay vì nói đây là lời nhắc nhở, không bằng nói là chế nhạo chờ xem kịch vui.

Thẩm Mỹ Cảnh cười hắc hắc hai tiếng, nhìn nụ cười ý vị thâm trường trên mặt Tống Lương Thần, có chút sợ lôi kéo góc áo của Cẩm Y ở bên cạnh: "Gia quy của phủ thế tử là gì?"

Cẩm Y nhìn theo bóng lưng thế tử gia rời đi, vẻ mặt hết sức phức tạp mà nói: "Gia quy của phủ thế tử chỉ có một câu."

"Chỉ có một câu? Đơn giản như vậy sao!" Thẩm Mỹ Cảnh khẽ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực của mình: "Ta còn tưởng rằng có mấy trăm cái, biểu cảm của hắn dọa người như vậy."

Ngọc Thực đồng tình nhìn nàng, nói: "Chủ tử, gia quy duy nhất được treo ở đại sảnh, ngài muốn đi xem không?"

"Được." Thẩm Mỹ Cảnh gật đầu, đi theo hai nha hoàn đi tới đại sảnh.

Đình đài lầu các trong phủ thế tử hoa lệ không hề kém so với phủ thái tử, chỉ là từ cổng đi vào phòng khách mà đã mất một hồi lâu.

"Chính là chỗ này." Cẩm Y đưa tay làm tư thế "Mời".

Thẩm Mỹ Cảnh nhìn bên trong hẳn là không có ai, thoải mái đi vào, tâm tình hết sức tốt ngẩng đầu nhìn lên.

Một bức quyển trục treo ở trên vách phòng khách, nét chữ rồng bay phượng múa, tùy tiện viết:

"Làm thế tử không vui sẽ bị trừng phạt!"

Thẩm Mỹ Cảnh: ". . ."

Cẩm Y đứng ở bên cạnh nàng, thở dài một hơi, nói: "Chủ tử bảo trọng."

Gia quy căn bản không nói bất kỳ đạo lý gì! Trong phủ này thế tử chính là trời, ngươi khiến thế tử không vui, vậy thì phải bị phạt! Thẩm Mỹ Cảnh trầm mặc, hồi lâu sau mới quay đầu nhìn nha hoàn ở phía sau: "Chúng ta cũng không cần giày vò, trực tiếp đi lãnh phạt không phải xong rồi à?"

Nàng đã làm thế tử gia tức giận đến nỗi muốn thiên đao vạn quả nàng, còn giãy giụa làm gì, đưa đầu rụt đầu đều là một đao!

Ngọc Thực nhìn chiếc áo choàng mà nàng vẫn mặc, thấp giọng nói: "Thế nhưng gia cũng không nói muốn phạt ngài thế nào"

Thậm chí y phục này cũng đưa cho nàng choàng! Nhưng chưa từng thấy thế tử đối với các Trắc Phi khác trong viện tốt như vậy. Mặc dù Ngọc Thực cũng cảm thấy bởi vì mối hôn nhân hiểu lầm này, thế tử tất nhiên sẽ phạt chủ tử. Nhưng. . . Ai có thể đoán đúng tâm tư của thế tử gia chứ?

Thẩm Mỹ Cảnh buồn bã mà nhìn nàng nói: "Ngọc Thực, ngươi đã từng thấy mèo vờn chuột chưa?"

Ngọc Thực gật đầu: "Dĩ nhiên là từng thấy."

"Hiện tại ta chính là chuột, thế tử gia của các ngươi là mèo đang mài móng vuốt." Thẩm Mỹ Cảnh nói: "Sở dĩ hắn không nói sẽ phạt ta như thế nào, là bởi vì một móng vuốt chụp chết không đủ giải hận, liền giống như mèo vờn chuột, cũng nên đùa một phen, mới ăn một miếng vào bụng!"

Cẩm Y và Ngọc Thực đều run lên, dừng một chút cũng đều cười nói: "Chủ tử suy nghĩ nhiều, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, thế tử làm sao lại nhẫn tâm như vậy đây? Nhìn y phục này vẫn là ẩm ướt, chúng ta về trước thay đồ đã."

Đối với thuyết pháp một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm này, Thẩm Mỹ Cảnh giữ nguyên ý kiến, nhưng y phục đúng là nên thay.

Nhìn ra quy ở trên tường một lần cuối, nàng quay đầu đi theo các nàng ra ngoài, đầu óc quay cuồng tìm lối thoát cho mình.

Phạt có thể phạt, nhưng nàng không thể mất mạng. Giữ được cái mạng, tương lai mới có vô số loại khả năng. Hiện tại đã chọc giận Tống Lương Thần, nàng phải làm sao mới có thể giảm độ tổn thương xuống mức thấp nhất?

Nghĩ như vậy đi ra cửa, đường cũng không nhìn, một đầu liền đυ.ng vào thứ gì đó mềm mềm.

"Ai nha." Đối phương khẽ hô một tiếng, bị con la như nàng giống như dùng sức đẩy lùi ra sau.

Có bóng ma tâm lý trước đó với Giang Tâm Nguyệt, Thẩm Mỹ Cảnh phản ứng cực nhanh liền đem người này trước mặt cho giữ chặt, dùng sức kéo một cái.

Thân thể thơm thơm mềm mại liền lao vào vòng tay nàng.

"Xin lỗi!" Thẩm Mỹ Cảnh vội vàng nói: “Ta không để ý tới ngươi, có đau không?”

Người trong ngực có chút mơ hồ giương mắt nhìn nàng một chút.

Khuôn mặt thanh tú như đóa sen hồng đầu hè, khuôn miệng anh đào, chiếc mũi xinh xắn, đôi mắt trong veo như mặt hồ thu thủy. Búi tóc trên đầu không phải là chiếc trâm vàng mà là một chiếc nơ ruy băng màu hồng, xõa dài sau lưng, phối cùng chiếc váy màu cánh sen, khiến người này trông nhỏ nhắn xinh xắn.

Thẩm Mỹ Cảnh không khỏi sững sờ, thầm nghĩ đây là tiểu cô nương nhà ai?

Kết quả Cẩm Y ở bên cạnh quỳ gối kêu một tiếng: "Ninh chủ tử."

Trong phủ thế tử chỉ có một chủ tử, đó chính là Tống Lương Thần. Những người khác nếu là được gọi tên là chủ tử, vậy chỉ có một khả năng —— là nữ nhân của Tống Lương Thần.

Thẩm Mỹ Cảnh hít sâu một hơi, tiểu cô nương này chưa cao tới cằm nàng, lại là nữ nhân của Tống Lương Thần? Thế tử gia này là cái đồ biếи ŧɦái, đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không buông tha?

Ninh Thuần Nhi rốt cục lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mỹ Cảnh, vô cùng nghi ngờ hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ninh chủ tử, đây thế tử phi." Ngọc Thực nói: "Mới trở về từ Yến vương phủ."

"Thế tử phi?" Ninh Thuần Nhi trợn to mắt: "Thế tử phi không phải Giang cô nương sao? Chẳng lẽ ta ngủ một giấc, nàng liền biến thành dạng này rồi?"

Thẩm Mỹ Cảnh có chút cười xấu hổ cười: "Ta không phải Giang Tâm Nguyệt."

Miệng của Ninh Thuần Nhi trong nháy mắt biến thành hình "O", giương mắt nhìn Thẩm Mỹ Cảnh, lại nhìn cái áo choàng đang khoác trên người nàng, cuối cùng ngậm miệng lại, quỳ gối hành lễ: "Thuần Nhi bái kiến thế tử phi."

"Không cần đa lễ." Thẩm Mỹ Cảnh đỡ nàng đứng dậy, cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao trước đây chưa từng có ai hành lễ với nàng, nàng từ khi sinh ra đến nay luôn là người hành lễ với người khác.

"Ta còn nói muốn cùng mấy tỷ tỷ khác đi bái kiến, nghĩ tới cũng gặp được ngươi ở nơi này.” Trên mặt của Ninh Thuần Nhi khi cười lên sẽ có lúm đồng tiền nhàn nhạt, vô cùng đáng yêu: "Cũng coi như duyên phận."

Thẩm Mỹ Cảnh mỉm cười, có chút xấu hổ không biết nên nói gì, tuy rằng nàng cảm thấy cô nương trước mặt này thật hợp mắt, nhưng mà đều là nữ nhân của Tống Lương Thần, đột nhiên gặp mặt thế này thì có thể nói cái gì?

Cũng may tiểu cô nương này cũng thức thời, cười híp mắt nói: "Nhìn thế tử phi giống như không tiện lắm, Thuần Nhi cũng không làm chậm trễ ngài thêm nữa."

"Ừm." Thẩm Mỹ Cảnh gật đầu, Ninh Thuần Nhi hành lễ liền xoay người đi.

"Người trong phủ này vẫn rất dịu dàng." Thẩm Mỹ Cảnh nhịn không được cảm thán, so với Hứa gia mà nói, đây có thể coi như thế ngoại đào nguyên.

Vẻ mặt của Cẩm Y có chút cổ quái, nhưng mà thân là nha hoàn, nàng cũng không nói thêm cái gì, dẫn Thẩm Mỹ Cảnh trở về thay y phục, lại bôi thuốc cho vết thương trên mặt nàng.

"Thế tử phi, gia bảo ngài đến chủ viện."

Cái mông vừa mới chạm vào ghế, bên ngoài liền có nha hoàn đến nói: "Xin ngài mau lên."

Tới rồi! Sắp tới rồi! Thẩm Mỹ Cảnh đã đoán được, gia quy bày biện ở nơi đó, vì Rau Xanh yêu dấu của hắn, vô luận như thế nào Tống Lương Thần cũng sẽ đợi cơ hội để phạt nàng! Chỉ là, tốt nhất không nên cho hắn có cơ hội, nàng còn muốn an an ổn ổn ngủ một giấc!

Hít sâu một hơi, Thẩm Mỹ Cảnh dùng vẻ mặt tráng sĩ một đi không trở lại, hỏi Ngọc Thực: "Chủ viện ở đâu?"

Ngọc Thực thay nàng cầm áo choàng của thế tử gia cởi ra xếp lại, hơi quỳ gối: "Mời đi theo nô tỳ."

Đi ra ngoài lại là một trận ngoặt đông ngoặt tây, xem như Thẩm Mỹ Cảnh đã hiểu tại sao Tống Lương Thần phải đặt Rau Xanh ở viện Hiếu Nghĩa, bởi vì viện Hiếu Nghĩa ở ngay phía sau chủ viện, vốn là chỗ ở của lão Vương phi, thuận tiện cho thế tử thỉnh an, hiện tại vẫn sống sờ sờ biến thành gian tình giường ấm.

Nhìn qua bức tường ngăn cách giữa viện Hiếu Nghĩa và chủ viện, Thẩm Mỹ Cảnh chậc chậc hai tiếng, tường này có thể ngăn được gì đây?

"Nô tỳ thỉnh an gia." Vừa vào cửa, Thẩm Mỹ Cảnh liền rất thành thật quỳ gối hành lễ với Tống Lương Thần! Đông một tiếng, muốn bao nhiêu thành thật có bấy nhiêu thành thật.

Tống Lương Thần ngồi tại chủ vị, híp híp mắt nhìn nàng: "Ngươi làm nô tỳ quen rồi hay sao? Thế tử phi nên tự xưng là thϊếp thân."

Thẩm Mỹ Cảnh lập tức đổi giọng: "Thϊếp thân biết sai!"

Khuôn mặt chú ý cẩn thận kia, đại khái cũng là đoán được hắn sẽ phạt nàng? Cả người như cùng một con con chuột nhỏ lanh lợi, trong mắt đều mang ánh sáng.

Tống Lương Thần cười lạnh một tiếng, tựa vào trên ghế, nhìn nàng, nói: "Pha cho ta một ấm trà, hôm nay ta bận rộn đến mức uống một hớp nước cũng chưa uống đấy."

"Vâng!" Thẩm Mỹ Cảnh lập tức đứng lên đi ra ngoài, được người dẫn đến phòng trà nước của chủ viện.

Tống Lương Thần là nghĩ như vậy, ngươi muốn chọn một người đâm quả thực là dễ như trở bàn tay, tỉ như tách trà kia, hắn có thể ngại nước trà quá nóng, cũng có thể chê tay nghề nàng không tốt, dù sao nữ tử hiểu trà đạo vẫn là ít, tùy ý làm sao đều có thể tìm ra lỗi sai.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới, Thẩm Mỹ Cảnh vậy mà trực tiếp mang bộ ấm trà và lá trà đến trước mặt hắn.

"Gia muốn loại trà nào? Mát hay là nóng?" Nàng cười híp mắt hỏi.

Tống Lương Thần sầm mặt lại, khoát tay nói: "Tùy ngươi."

"Thϊếp thân sợ trà tùy tiện không hợp khẩu vị gia." Thẩm Mỹ Cảnh nghiêm túc nói: "Bất quá gia cũng không phải kẻ xấu hay làm khó người khác, vậy thϊếp thân liền pha cho gia trà Long Tỉnh."

Lời nói không chê vào đâu được, làm việc gì cũng không có sai sót. Tống Lương Thần ngoài ý muốn phát hiện, mình giống như chẳng biết tại sao bị người đảo khách thành chủ, vốn là chuyện hắn tùy tâm sở dục trêu chọc liền phạt, dăm ba câu này của nàng, lại nói cho hắn loại trà và nhiệt độ, nếu như sau đó hắn lại nói không thích, không phải là sẽ biến thành kẻ xấu thích làm khó người khác như nàng vừa nói hay sao.

Quả phụ giảo hoạt này!

Ủ rũ mà nhìn xem nàng đưa tay pha trà, trong mắt của hắn tràn đầy chán ghét.

Bất quá, Thẩm Mỹ Cảnh thật sự biết trà đạo, sư phụ từng dạy nàng. Pha trà vốn là một quá trình thưởng thức, có một tách trà tinh xảo, một chiếc thìa nhỏ bằng bạc, hai ấm trà và một bàn cờ bằng ngọc, sau khi một ấm trà được tráng qua nước lần đầu tiên, nước trà êm dịu sẽ rơi vào trong chén.

"Gia, mời dùng."

Tống Lương Thần lấy lại tinh thần, nhận lấy trà nàng đưa tới, khẽ nhíu mày: "Trà nghệ này của ngươi là học từ ai?"

Thẩm Mỹ Cảnh nói: "Danh sĩ kinh thành, Mạch Tang."

Lại còn là Mạch Tang! Tống Lương Thần nhíu mày, dù hắn ở đất Yến xa xôi, cũng đã nghe qua đại danh của Mạch Tang, người kia văn thao vũ lược không gì không làm được, hiểu trà đạo, biết thiên văn, đã từng được vinh danh là trụ cột của Đại Minh.

Nhưng mà năm ngoái hắn đã chết, niên kỷ vẫn chưa tới ba mươi tuổi. Có người nói là hậm hực thất bại mà chết, có người nói là bị người ghen tỵ sát hại, dù sao cũng có tin đồn thất thiệt, cũng có ý kiến

khác nhau.

Nữ nhân này thậm chí có may mắn được học trà nghệ với Mạch Tang! Tống Lương Thần khẽ nhấp một miếng trà, lúc đầu có vị hơi đắng, hương giữa thơm nồng, sau đó làm ẩm môi, cổ họng và phổi, vị trà khắc sâu.

Hắn lại có chút không nỡ trêu chọc, dù sao hắn đã từng kính nể phong hoa của Mạch Tang, chỉ tiếc kiếp này cũng chưa từng hữu duyên gặp nhau.

"Ngươi còn biết những gì?" Tống Lương Thần mím môi hỏi.