Chương 7: Ta nói cái gì chính là cái đó

Thẩm Mỹ Cảnh nhướng mày, trong lòng vui mừng. Những lời này nghe như cho nàng một con đường sống, nàng biết làm những gì đây? Nàng biết nhiều thứ lắm, vì thuận lợi cho sinh tồn, nàng trước sau như một bắt được cái gì thì học cái đó.

Nhưng nàng nên làm gì, mới có thể để cho tâm tình của vị gia này tốt lên, từ đó buông tha nàng?

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Mỹ Cảnh nói: "Thϊếp thân còn biết đánh đàn."

Tống Lương Thần khẽ hừ một tiếng, đánh đàn thì ai mà không biết? Trắc Phi Ôn Nhĩ Nhã trong phủ còn được mệnh danh là "đệ nhất dây cung ở đất Yến", những năm gần đây hắn đã nghe đủ loại khúc, không bằng nàng nên pha thêm hai chén trà đi.

Bất quá nếu người này đã mở miệng, hắn cũng liền nói: "Lâm Phong, ôm "Cửu tiêu hoàn bội" của ta tới."

Thẩm Mỹ Cảnh chấn động, không thể tin ngẩng đầu: "Cửu tiêu hoàn bội?"

Đàn của Mạch Tang.

Tống Lương Thần khẽ nhíu mày: "Trà nghệ của ngươi là học ở chỗ hắn, chẳng lẽ ngay cả cầm nghệ cũng vậy?"

Vô thức lắc đầu, Thẩm Mỹ Cảnh rũ mắt xuống. Cầm nghệ của nàng ban đầu là học tại ca phường, chỉ là về sau bái Mạch Tang làm sư, hắn cũng thường xuyên chỉ dạy.

Người kia một thân áo choàng màu trắng trà, tóc xanh rủ xuống vai, rõ ràng là một thư sinh yếu đuối, nhưng lại rất kiêu ngạo. Hắn thường xuyên ngồi dưới tàng cây hoè ở trong sân đánh "Cửu tiêu hoàn bội", nhớ lại nhiều năm trước từng gặp được tri âm, cây đàn này là của vị tri âm nọ tặng cho, không có người, đàn vẫn còn ở đó.

Mạch Tang đã từng cười nói với nàng: "Mỹ Cảnh, nếu ngày nào đó ta không còn, thanh đàn này liền để cho ngươi."

Nhưng mà khi hắn thật sự không còn nữa, cây đàn "Cửu tiêu hoàn bội" này cũng biến mất theo, nàng không chỗ nương tựa, được giao phó cho Hứa gia, căn bản cũng không có năng lực tìm nó trở về.

Không nghĩ tới nó vậy mà ở nơi này.

Lâm Phong ôm cây đàn đến, hốc mắt Thẩm Mỹ Cảnh có chút đỏ lên. Nhưng mà, nàng không thể biểu hiện ra chút gì ở chỗ này, chỉ có thể hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm "Vàng bạc trân châu mã não", sau mấy lần mặc niệm, liền trở nên bình tĩnh.

"Cửu tiêu hoàn bội" được bảo quản được rất tốt, vẫn y nguyên như lúc trước, thân đàn màu đen, theo phong cách Phục Hy, dưới bảy dây có hoa văn bay màu sẫm. Nàng cẩn thận nhận lấy, Cẩm Y và Ngọc Thực ở bên cạnh cũng cầm bàn băng ghế để đàn.

Dịu dàng đặt đàn vào vị trí, Thẩm Mỹ Cảnh sờ lên dây đàn, thử gảy mấy âm, liền muốn ra tay điều chỉnh thử.

"Ngươi cẩn thận chút." Tống Lương Thần nói: "Đừng làm hư."

"Nó vốn đã bị hỏng rồi." Thẩm Mỹ Cảnh cười cười, vươn tay tháo hoa tai xuống, đặt chiếc móc bạc nhỏ trên hoa tai xuống dưới bệ thứ tư.

Dây đàn vì vậy mới hoàn toàn kéo căng, âm thanh thanh thúy vang dội.

Tống Lương Thần sững sờ, nhíu mày nhìn nàng.

Thẩm Mỹ Cảnh đưa tay, nhẹ nhàng rủ mắt xuống, đã bắt đầu đàn tấu. Tiếng thứ nhất vang lên, liền khiến trong lòng hắn run lên.

Toàn bộ phủ thế tử dường như đột nhiên trở nên trống rỗng, tiếng đàn vang lên như tiếng khóc than. Những người xung quanh ban đầu tâm trạng rất tốt, nhưng khi họ nghe giai điệu này hai ba lần, tất cả đều im lặng, Cẩm Y đứng bên cạnh sững sờ một lúc, sau đó hai mắt đỏ hoe.

Lúc đầu Thẩm Mỹ Cảnh muốn chơi một thứ gì đó vui vẻ và sôi nổi, nhưng ngay khi ngón tay nàng đυ.ng vào dây đàn, trong đầu cũng chỉ nghĩ đến bài “Giang Thành tử” mà Mạch Tang đàn tấu lần cuối cùng.

Mười năm sinh tử là vô biên...

Cầm nghệ của nàng không chê vào đâu được, Mạch Tang đã từng nói, một ngày kia hắn chết, đàn của nàng liền có thể tiếp nhận trình diễn trước ngự tiền thay hắn. Dây cung hợp chỉ, chỉ hợp âm cũng đã là cảnh giới cao, huống chi nàng hiện tại, còn là âm hợp ý.

Trời cao đối xử lạnh nhạt với nàng, phàm là người đối xử tốt với nàng, đều không thể sống quá lâu. Nàng không tin số mệnh, càng không tin mình sẽ là Thiên Sát Cô Tinh. Trên thân gánh vác mạng của bọn hắn, nàng mới càng phải sống sót, sống cho thật tốt.

Khúc nhạc đến đoạn sục sôi, mười ngón như bay, đám người cũng không khỏi hít một hơi, như thể có ai đó đang đứng một mình trên vách núi cao, tuyết phủ trắng xóa, thiên sơn chim bay tận, vạn kính nhân tung diệt (*), từng tòa mộ phần ở phía sau, đều thành tuyết trắng. Bóng lưng cô độc của người nọ chiếu trên tuyết, đầy rẫy thê lương.

(*) Bài thơ “Giang tuyết” của Liễu Tông Nguyên:

千山鸟飞绝,

万径人踪灭。

孤舟蓑笠翁,

独钓寒江雪。

Âm hán việt:

Qiān shān niǎo fēi jué, wàn jìng rén zōng miè.

Gū zhōu suōlì wēng, dú diào hán jiāng xuě.

Giang tuyết

Thiên sơn điểu phi tuyệt

Vạn kính nhân tung diệt

Cô chu thoa lạp ông

Độc điếu hàn giang tuyết

Bản dịch:

Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng

Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh

Thuyền trơ trọi, ông già nón lá áo tơi

Một mình ngồi thả câu trong tuyết trên sông lạnh

-- Bản dịch của Tản Đà --

Trong hồi ức có nét mặt tươi cười của ai đó, trang điểm dưới cửa, nhìn gương phấn hoa vàng, ngoảnh đầu lại cười ngọt ngào, hoạt sắc sinh hương, nhưng trong nháy mắt lại khô héo, đốt thành tiền giấy bay vào không khí, cố gắng với tay để nắm lấy nó, nhưng ngay cả tro bụi cũng không để lại.

Thiên địa lớn đến thế, chỉ để lại một người kia, mắt nhìn bốn phía, khóc thảm thương im ắng.

Khi Tống Lương Thần lấy lại tinh thần, cảm thấy trên mặt có chút căng lên. Đưa tay ra lau, không biết từ lúc nào nước mắt đã chảy đầy mặt.

Ngẩng đầu nhìn, Thẩm Mỹ Cảnh đã sớm đứng lên, khoanh tay cung kính đứng ở bên cạnh đàn.

Trong lúc nhất thời hắn đều quên mất sự trêu chọc của mình, sững sờ mà nhìn nàng, ngơ ngác nói: "Ta vẫn luôn chưa có cơ hội để nghe tiếng đàn của Mạch Tang, hắn đánh đàn có hay hơn ngươi không?"

Thẩm Mỹ Cảnh cười gật đầu: "Tiếng đàn của Mạch Tang, là giai điệu êm tai nhất trong thiên hạ này."

Tống Lương Thần trầm mặc.

Cẩm Y lau nước mắt, quay đầu nhỏ giọng nói với Ngọc Thực: "Tiếng đàn của chủ tử nhà chúng ta, còn hay hơn của Ôn chủ tử nhiều, bạc của chúng ta có phải có thể thắng trở về rồi hay không?"

Ngọc Thực mím môi nói: "Ta thấy có khả năng lắm, chủ tử biết pha trà lại biết đánh đàn, hẳn là thế tử..."

"Để cho ta đi vào!" Một tiếng hét giận dữ từ bên ngoài vang lên, làm thức tỉnh tất cả mọi người từ trong tiếng đàn.

Thẩm Mỹ Cảnh và Tống Lương Thần lần lượt quay đầu lại, đều nhìn thấy Giang Tâm Nguyệt từ bên ngoài như bị điên xông tới. Y phục của nàng không có mặc chỉnh tề, tóc rối bù đẩy ra nha hoàn ngăn trở, hai mắt đỏ bừng mà rống lên một tiếng: "Nếu đã cứu ta, lại vì sao không cho ta nửa lời giải thích, ngược lại ở chỗ này đánh đàn nghe hát. Thế tử gia quả nhiên là tình thâm ý trọng!"

Lời này như là cảnh tỉnh, gõ vào khiến trái tim của Tống Lương Thần đau nhói. Nhìn dáng vẻ chật vật kia của Giang Tâm Nguyệt, hắn liền vội vàng đứng lên, phân phó nha hoàn đi lấy áo choàng.

"Giang di." Khẽ cắn môi, hắn chỉ có thể xưng hô như vậy, mặc dù biết một tiếng gọi này xuất ra nàng sẽ càng buồn bực đau hơn, nhưng mà chuyện đã đáp ứng với phụ vương, hắn vẫn sẽ làm được: "Ngài tỉnh táo chút."

Giang Tâm Nguyệt cơ hồ là không do dự, trở tay một bàn tay tát vào mặt Tống Lương Thần.

"Ba!"

Thẩm Mỹ Cảnh bị dọa đến lùi về sau một bước, nữ nhân này quả nhiên là ai cũng dám đánh, động tác vung bàn tay này có bao nhiêu thuần thục? Buổi sáng vung nàng hai bàn tay, hiện tại lại vung cho thế tử gia một bàn tay.

Vung nàng còn chưa tính, nàng mới đến, không thể so đo với người ta. Nhưng nữ nhân này đến cùng là có bao nhiêu không biết sợ hãi, mới sẽ cảm thấy vung tay tát Tống Lương Thần cũng sẽ không sao?

Nam nhân đều kiêu ngạo, đặc biệt là con cháu vương thất, mỗi người đều rất coi trọng thể diện. Ngươi nói ngươi tát người ta ở nơi riêng tư, người ta có thể sẽ bởi vì yêu ngươi mà tha thứ, nhưng toàn bộ hạ nhân trong phủ đều đang nhìn, vậy mà cũng không cố kỵ mà vung tay.

Lúc đó sắc mặt Tống Lương Thần trầm xuống, vốn đang cảm thấy áy náy, hiện nay trong lòng lại tràn đầy lửa giận.

Giang Tâm Nguyệt lại nửa điểm không nhận ra, đỏ hồng mắt còn muốn vung cái tát thứ hai.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Tống Lương Thần duỗi tay nắm lấy cổ tay của nàng, hung hăng hất ra.

"Giang di có phải bị sặc nước hồ đồ rồi hay không?" Sắc mặt hắn lạnh lùng, nói: "Dám ra tay với bản thế tử?"

Trong lòng Giang Tâm Nguyệt ớn lạnh, hơi tỉnh táo một chút, nước mắt lại rơi xuống: "Ngươi còn quát ta à. . . Mọi chuyện trở thành cái dạng này, ngươi giữ lại nữ nhân này ở đây đánh đàn, rồi hung dữ với ta?"

Ba thứ vũ khí lợi hại của nữ nhân khi cãi nhau: Khóc lớn, tìm chết, ngươi quát ta.

Tống Lương Thần lạnh lùng nói: "Chuyện thế tử phi đương nhiên ta sẽ xử lý, Giang di vừa mới rơi xuống nước, vẫn nên trở về nghỉ ngơi cho cẩn thận đi!"

Dứt lời vung tay lên, nha hoàn đứng phía sau liền vội vàng đi lên “đỡ” Giang Tâm Nguyệt sang một bên.

Tống Lương Thần quả thực là giận không kìm được, nhưng mà Tâm Nguyệt cũng là người bị hại, hắn không thể để mình nàng gánh hết. Một tát này rất mạnh, luôn luôn muốn tìm biện pháp khác một lần nữa tìm về mặt mũi.

Quay đầu nhìn lại, trong phòng còn một Thẩm Mỹ Cảnh đang đứng đấy, nhìn thế nào cũng cảm thấy Thẩm Mỹ Cảnh thật chướng mắt!

"Thế tử phi còn nhớ đến gia quy phủ thế tử?" Tống Lương Thần hít sâu một hơi, híp mắt hỏi.

Thẩm Mỹ Cảnh gượng cười hai tiếng, có dự cảm không tốt: "Thϊếp thân còn nhớ, khiến thế tử không vui sẽ bị phạt."

"Rất tốt." Tống Lương Thần gật đầu: "Vậy đêm nay ngươi lập tức dọn đến kho củi đi, ở bên trong ngẫm nghĩ ba ngày, không được ăn uống!"

Cẩm Y và Ngọc Thực giật nảy mình, ba ngày không ăn uống, người kia còn sống không?

Thẩm Mỹ Cảnh quả thực là dở khóc dở cười: "Thϊếp thân khiến ngài không vui sao?"

Chọc giận hắn là Giang Tâm Nguyệt, dựa vào đâu mà người bị phạt là nàng?

Tống Lương Thần ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Ta nói ngươi làm ta không vui, thì chính là như thế, ngươi nói thêm một câu, thì phạt thêm một ngày."

Thẩm Mỹ Cảnh lập tức ngậm miệng.

Cái tên thế tử gia trời đánh này, rõ ràng dáng vẻ là người không nói đạo lý làm khó dễ ta, sớm biết kết quả này, nàng cũng không cần hao tâm tổn trí phí sức pha trà cho hắn, đánh đàn cho hắn nghe, tiêu hao nhiều sức lực như thế! Hôm nay ở trên xe ngựa nàng chỉ ăn hai đĩa điểm tâm, chưa ăn thêm cái gì khác đâu!

Trừng phạt này cũng coi như là có cái để ăn nói với Giang Tâm Nguyệt, mặc dù chuyện trao đổi tân nương tử không chắc chắn là do Thẩm Mỹ Cảnh làm, nhưng vì để nàng bình tĩnh trở lại, mắt Tống Lương Thần không hề nháy một cái ném nàng vào kho củi.

Toàn bộ phủ thế tử đều náo nhiệt, vốn còn rất nhiều người không biết chuyện tân nương tử gả sai, Giang Tâm Nguyệt chạy đến chủ viện làm loạn một hồi, nha hoàn gia đinh chạy loạn khắp nơi, chưa đầy một lát tất cả mọi người đều biết thế tử cưới một quả phụ, mà Giang Tâm Nguyệt thì gả cho Yến Vương.

"Thế tử phi trở thành Vương phi, không phải nên đi chúc mừng nàng sao?" Trong hậu viện có chủ tử cười che miệng: "Vậy thì xem như ta trực tiếp lên chức rồi."

Nha hoàn bên cạnh khẽ cười nói: "Chủ tử mau mau đi an ủi thế tử gia đi, vậy mà lại cưới một quả phụ, còn là người của Hứa gia, không thể hưu, không biết đang buồn bực thế nào rồi, nhìn xem, người cũng đã bị nhốt trong kho củi rồi."

Chủ tử các viện đều chung một ý nghĩ, trong lúc nhất thời người tới thăm Tống Lương Thần nối liền không dứt.

"Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy gia liền nuôi nàng trong sân, không cho phép nàng đi ra là được." Trắc phi Ôn Nhĩ Nhã rót trà cho Tống Lương Thần, dịu dàng nói: "Ngài cũng đừng tức giận hại sức khỏe."

Ninh Thuần Nhi bưng điểm tâm đưa tới, nhịn không được nói: "Ta đã gặp tân thế tử phi, dáng dấp thật xinh đẹp, tại sao gia phải tức giận?"

"Đây chính là Ninh chủ tử đơn thuần không hiểu." Thị thϊếp Vu thị bên cạnh thấp giọng nói: "Quả phụ tái giá, vốn là người không biết xấu hổ, thân thể không sạch sẽ, tâm tư cũng dơ bẩn, gia cưới nàng, thật sự là ủy khuất."

Tống Lương Thần ngẩng đầu nhìn Vu thị một chút, không lên tiếng.

Ninh Thuần Nhi chép miệng, đưa tay sờ khối bánh ngọt nói: "Vậy ta có thể đến kho củi xem nàng một cái không? Hôm nay nhìn thấy, trên mặt bên kia của thế tử phi còn có một vết thương thật đáng sợ."