Chương 37: Sao Có Thể Không Dựa Vào

Nàng tìm một cái bát lớn hơn và múc hết cháo trong nồi ra.

Cho bánh xèo và một chiếc bát đựng rau tể thái trộn mà nàng cố ý chừa lại đặt vào trong giỏ.

Khi ra ngoài, nàng cố tình tìm một chiếc khăn vải để che đầu, thôn nữ ở đây thường thích quấn khăn lên đầu, Tô Khuynh Nhan làm vậy là vì nàng không muốn cặp vợ chồng già ấy phát hiện ra cô có một vết thương trên đầu.

Làm xong tất cả những điều này, cô đưa Tô Cẩn Du ra ngoài và đi bộ đến nhà của tiểu thúc.

Nhà của tiểu thúc cũng ở phía tây của ngôi làng, chỉ cách ngôi nhà tranh nơi Tô Khuynh Nhan ở hiện tại khoảng hai ba trăm mét.

Khi đến nơi, Phương Nương đang cho hai con gà rừng mà Tô Quang Uy bắt được từ trên núi xuống ăn ở trong sân.

Nhìn thấy Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du đứng ở cửa, bọn họ hưng phấn đến mức lũ gà rừng cũng không thèm để ý, vội vàng chạy tới mở cửa cho họ: "Sao hai đứa lại tới đây giờ này, mau vào đi, bà nội đi nấu cơm cho hai đứa."

Người ta thường nói không ai hiểu con bằng mẹ, Phương Nương là người hiểu Tô Quang Diệu là người như thế nào rõ hơn ai hết, ở nhà hai đứa nhỏ này hẳn là không được ăn no rồi.

Sau khi kéo Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du vào, bà bèn quay người đi vào bếp nấu ăn...

Tô Quang Uy vừa bế Tô Hoằng Quang cũng chính là ông nội của Tô Khuynh Nhan về phòng, nghe thấy tiếng động bèn đi ra, đúng lúc nghe thấy…

Đúng lúc nghe thấy Tô Khuynh Nhan nói: "Bà nội, bà đừng nấu cơm, con vừa ăn cơm xong mới tới đây, còn nhiều đồ ăn, mời mọi người nếm thử."

Nghe Tô Khuynh Nhan nói vậy, Tô Quang Uy lập tức ý thức được, chắc chắn Tô Khuynh Nhan đã rời khỏi nhà nàng, nếu không sao có thể còn dư thức ăn mang cho bọn họ.

Y hưng phấn hỏi: "Khuynh Nhan, thành công rồi sao?"

"Thành công được một nửa ạ." Tô Khuynh Nhan đáp.

Tô Quang Uy cau mày nghi ngờ: "Cái gì mà thành công một nửa?"

"Đúng là thành công nhưng Tiểu Du vẫn còn đang ở trong cái nhà đó."

"À." Tô Quang Uy cảm giác có gì đó không đúng, y nói: "Tiểu Du ở lại đó há chẳng phải bị mấy người đó bắt nạt, không có bảo hộ gì sao?"

Khi hai tỷ đệ Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du ở đó, hai người đều bị Tô Quang Diệu và Điền Thúy ức hϊếp nhưng tốt xấu gì hai người cũng có thể giúp đỡ nhau, lần này Tô Khuynh Nhan để Tô Cẩn Du ở lại trong cái nhà đó, liệu có bị ức hϊếp không?

"Không, không, tuyệt đối không được, sao Tiểu Du có thể ở lại ngôi nhà kia được?" Tô Quang Uy lập tức sốt ruột.

Phương nương nghe Tô Khuynh Nhan và Tô Quang Uy nói chuyện thì hoài nghi, hỏi: "Hai người các con đang nói chuyện gì? Sao ta không hiểu cái gì hết vậy? Khuynh Nhan và Tiểu Du còn đang sống trong nhà lão đại sao, sao có thể chứ, nga đầu làm sao vậy?"

Chuyện Tô Khuynh Nhan bị Tô Quang Diệu đuổi ra khỏi nhà rất nhanh sẽ được truyền tới tai mọi người trong thôn, nàng biết mình không thể giấu được Phương nương.

Lần này ngoại trừ mang đồ ăn tới ra thì còn là để nói chuyện này.

Tô Khuynh Nhan đưa đồ ăn cho Tô Quang Uy cầm, sau đó kéo tay Phương nương vào nhà chính, vừa đi vừa giải thích nói: "Bà nội, là như thế này."

Nàng nói hết chuyện mình bị Tô Quang Diệu đuổi ra khỏi nhà và đoạn tuyệt quan hệ với Phương nương, cũng nói cho bà biết chỉ có nàng bị đuổi ra khỏi nhà, còn Tô Cẩn Du vẫn ở lại trong nhà Tô Quang Diệu.