Chương 6: Gặp mặt kẻ địch

Chương 6: Gặp mặt kẻ địch

Ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp nhất là vừa ra cửa gặp được một trang tuyệt sắc nhường vậy. Trong lòng Dung Thiển đương nhiên thấy vui mừng mặt mày rạng rỡ, cười đến híp cả mắt lại thành hai đường cong cong.

Quả thật ông trời đối đãi nàng không tệ, dù cho nàng đã gặp qua đủ loại đàn ông anh tuấn của thế kỷ hai mươi mốt đi nữa nhưng khi nhìn vị mỹ nam trước mặt này vẫn cảm thấy hoa mắt và nhộn nhạo trong lòng.

Ra cửa gặp diễm ngộ xem ra hôm nay là ngày hoàng đạo dương quang rực rỡ. Khóe môi của Dung Thiển giương cao lên, nàng quay đầu lại nhìn Ngưng Hương đứng ở bên cạnh, vừa hỏi vừa không nhịn được lại trộm ngắm:

- Ngưng Hương, y là ai vậy, vì sao lại ở chỗ này?

- Người đó là..

Rõ ràng Ngưng Hương không ngờ được hai người sẽ gặp nhau ở chỗ này, trong nháy mắt trên mặt cô thoáng có chút không tự nhiên. Đầu Ngưng Hương cúi xuống, khóe môi hơi do dự trả lời, bỗng nhiên vào lúc này, không đợi cô sắp xếp lại câu chữ hoàn chỉnh, thì ở xa xa phía bên kia, xuất hiện một nữ tử tay cầm lẵng hoa, dáng dấp xinh đẹp, bóng lưng thẳng tắp bước đi thong dong lướt qua trước mặt nàng, vẻ mặt mỉm cười ôn nhu, da trắng tựa tuyết, gò má ửng hồng, không một điểm nào cho thấy nàng không có dung mạo của một đại mỹ nhân, khuôn mặt xuất chúng, vẻ đẹp người đời khó gặp!

Cô ta.. là ai?

Không ngờ nửa đường còn nhảy ra một kẻ Trình giảo kim, hơn nữa còn là một Trình giảo kim có lực sát thương cực mạnh! Chưa đợi Dung Thiển ở phía bên này kịp hiểu ra thì phía bên kia "Trình giảo kim" đã nhỏ nhẹ cất lời nói ôn nhu, đến bên người mĩ nam tử, nhẹ nhàng lấy ra một chiếc khăn tay chậm rãi lau mồ hôi trên trán y, vẻ mặt ôn nhu..

Hừ, đừng khoa trương như vậy có được không. Bây giờ thời tiết mới tháng ba, khí trời vẫn còn rất lạnh.. Hơn nữa, mỹ nam tử kia rõ ràng đang đọc sách, cũng không phải đang luyện võ, có thể ra mồ hôi được chăng. Thật sự không còn gì để nói!

Mỹ nam tử đó cư nhiên dám ân ân ái ái ở trước mặt của nàng. Hơn nữa lại đúng vào lúc nàng chuẩn bị tiến đến tiếp cận y! Hừ, không phải trong tiểu thuyết xuyên qua bình thường đều nói mỹ nam tử là để cho nữ chủ "chà đạp" hay sao? Như thế nào hiện tại nàng còn chưa có ra tay, đã có người nhanh chân đến trước rồi này. Rất kỳ cục!

Trước nay nàng vẫn ghét nhất phải chứng kiến tình chàng ý thϊếp, tình ý triền miên, dường như đang châm chọc nàng kiếp trước phải trải qua đủ loại cảm giác thất bại, bi thương trong truyện tình cảm! Trong lòng Dung Thiển vừa buồn bực vừa tức giận định mở miệng, nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy có gì đó không ổn. Thôi đợi lát nữa vậy! Nơi này.. không phải nhà nàng sao? Nàng mới là chủ nhân của vương phủ này! Như thế nào lại có người yêu đương trên địa bàn của nàng đây. Đây rốt cuộc là cái tình huống gì vậy.

Dung Thiển nghi hoặc không giải thích nổi đành đánh mắt nhìn về phía Ngưng Hương đợi cô giải thích. Mà lúc này đây Ngưng Hương không tiếp tục do dự như trước nữa mà cúi đầu chậm rãi nói rõ sự tình:

- Thế tử, vị kia là Tiêu công tử.

- Tiêu công tử à, y có lai lịch như thế nào vậy?

Dung Thiển không biết sự tình đầu đuôi lẫn nguyên nhân kết quả nên nhanh chóng thốt câu hỏi.

Ngưng Hương nghe vậy thì cảm thấy khó xử lại thoáng qua nét ngượng ngùng, tiếp tục đáp:

- Tiêu công từ là nam sủng được thế tử mang từ bên ngoài về hồi trước ạ.

- Nam sủng ư?

Dung Thiển rõ ràng không dự đoán được sẽ nhận về đáp án như thế, trong nháy mắt, vẻ mặt nàng có chút chấn động chuyển thành chết lặng!

Mà Ngương Hương ở trước mặt trầm mặc không nói gì, một mực lặng lẽ cúi đầu, nhưng là trong lòng đang lên tiếng chỉ trích: Hừ, Chuyện này đáng ngạc nhiên ư. Để xảy ra loại sự tình này không phải do chính ngài làm ra sao.

Chỉ là thấy không kỳ lạ nhưng cũng không đại biểu rằng không cảm thấy phản cảm. Trên thực tế toàn bộ mọi người trong vương phủ Dung thân vương này không có một ai yêu thích vị thế tự ngang ngược khắp chốn thế này, lại còn não tàn động kinh nữa. Thậm chí là cảm giác cực kỳ chán ghét phát ra từ trong nội tâm ấy.

Thanh danh Dung thân vương cả đời tốt đẹp, nhưng lại sinh ra một bại gia chi tử không có ý chí vươn lên như vậy! Hắn cả ngày đánh nhau, vung tiền như rác không nói, gần hai năm nay, lại còn nổi thú tính thích đàn ông, cướp đoạt vô số mang về quý phủ nuôi dưỡng, ngang ngược làm trái luân lý, không ra thể thống gì cả!

Nếu như chỉ nhìn vẻ bề ngoài của Dung Thiển, Ngưng Hương biết vẻ đẹp tuấn tú của hắn làm người ta có cảm giác động tâm! Nhưng chỉ cần nghĩ tới những chuyện tình mà hắn đã làm kia, trong lòng cô tràn đầy một bụng chán ghét, sắc mặt cũng trở nên hơi không tốt.

Hừ, nếu không phải Tô công công có ân đối với cô, ông lại lệnh cô đến hầu hạ hắn không thì cô cũng không thèm liếc mắt nhiều một cái xem thế tử vô liêm sỉ như hắn đâu, ở bên cạnh hắn thật quá mất mặt!

- Thế tử, chẳng lẽ ngài không nhớ nổi người mà chính ngài cướp về đấy chứ?

Ngưng Hương biết rõ Dung Thiển "mất trí nhớ", nhưng lại cố tình hỏi như vậy, rõ ràng đang phát tiết sự khó chịu của chính mình.

Dung Thiển đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ này của Ngưng Hương, nhưng nàng không lên tiếng, không phải bởi vì tính tình nàng dễ chịu, mà là lúc này lực chú ý của nàng toàn bộ đều tập trung trên hai chữ trí mạng kia, thật lâu không thể hồi phục!

- Nam, nam sủng? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? "

Ánh mắt Dung Thiển cố định trên người Ngưng Hương, ý muốn cô phải giải thích rõ ràng. Thấy như vậy, Ngưng Hương trái lại thản nhiên lên tiếng, nếu người ta đã dám làm, cô cũng không có gì phải ngượng ngùng nói hết ra!

- Thế tử, nghe nói một năm trước, ngài đi bộ ở trên đường cái, trong lúc vô tình nhìn trúng Quách tiểu thư..

Vừa nói chuyện Ngưng Hương vừa chỉ chỉ tiểu mỹ nhân" Trình giảo kim "ở trước mặt, rồi cô tiếp tục nói:

- Thế tử ngài ham muốn sắc đẹp của Quách tiểu thư, muốn tiến đến đùa giỡn, mà lúc ấy thanh mai trúc mã của Quách tiểu thư chính là Tiêu công tử liền tiến lên ngăn cản, kết quả là.. Thế tử ngài lại si mê dung mạo của Tiêu công tử, trong lúc nhất thời không thể tự kiềm chế, vì vậy lập tức sai người trói Tiêu công tử lại, mang về giam giữ lại trong phủ cho đến nay.

- Cướp đoạt mang về trong phủ.. giam giữ đến nay?

Dường như Dung Thiển bị" chính mình "dọa cho sợ hãi, trong lòng kinh ngạc không khống chế được thốt ra khỏi miệng.

Ngưng Hương vẫn không để ý đến, tiếp tục thẳng thắn thuyết giáo, một khi máy hát đã phát, cái gì cũng không dừng lại được,

- Thế tử ngài ngang ngược bá đạo, chỉ vì mạnh mẽ lưu giữ lại Tiêu công tử mà không tiếc lấy Quách tiểu thư ra để làm vật uy hϊếp! Ngài nói rằng nếu Tiêu công tử không chịu theo ngài, lập tức sai người cưỡng bức Quách tiểu thư, sau đó sẽ mang cô ta bán vào kỹ viện làm kỹ nữ!

- Gì nữa vậy. Cưỡng bức người ta, còn muốn bán người ta vào trong kỹ viện làm kỹ nữ.

ahihi, nàng không có hư hỏng như vậy chứ. Chuyện này, chẳng lẽ quả thật Dung Thiển trước đây là người có tâm địa rắn rết, vô liêm sỉ làm điều phi pháp đây ư.

Một giọt mồ hôi không tiếng động từ đỉnh đầu Dung Thiển rơi xuống dưới. Cùng là nữ nhân, nàng có thể hiểu được chuyện Dung Thiển nguyên bản thích nam nhân, nhưng nàng ấy cũng không thể dùng loại thủ đoạn cực đoan không có nhân tính này chứ! Quả thật.. rất không có nhân tính!

Dung Thiển thông cảm đối với chủ nhân trước đây của thân thể này một hồi, sau lập tức trở mặt hung hăng xem thường nàng ta. Mà Ngưng Hương không thể đọc hiểu được vẻ mặt buồn bực này của nàng, tiếp tục nói, dự định ở trên miệng vết thương của người ta lại sát thêm một nắm muối,

- Tiêu công tử nghe thấy ngài muốn ngài ấy làm nam sủng của mình thì dù như thế nào cũng đều không chịu! Nhưng là sau khi ngài ấy nghe Thế tử nói như vậy, không thể không im lặng. Tiêu công tử và Quách tiểu thư vốn là thanh mai trúc mã, hai người tuy không có hôn ước nhưng từ nhỏ đã tình đầu ý hợp. Tiêu công tử biết thủ đoạn của ngài, vì Quách tiểu thư mà không thể không chịu nhục, nhưng mà Thế tử ngài còn ngại Tiêu công tử nhập phủ không cho ngài xem sắc mặt tươi vui, chính vì thế ngày rằm mỗi tháng sẽ triệu kiến Quách tiểu thư vào phủ, trên danh nghĩa là để nàng thăm Tiêu công tử, nhưng thực tế là để cảnh cáo Tiêu công tử, nếu ngài ấy không nghe lời, lập tức mang Quách tiểu thư..

Làm động tác mô tả thủ đoạn cắt cổ, sắc mặt Ngưng Hương nhợt nhạt đi! Sau khi nghe toàn bộ, Dung Thiển bỗng thấy ủ rũ, nàng nthế nào cũng không ngờ được thì ra dưới dung mạo khuynh thành này," chính mình "cũng có tâm ác độc như vậy..

Ban đầu Dung Thiển định xuyên qua, rồi thư thư thái thái hưởng thụ, nhưng khi biết được tình trạng hiện nay xem ra.. Trong ý thức nàng dường như bắt được một tia mẫn cảm, nhưng là.. xác định những điểm nghi vấn này thì cách đó không xa, người bên kia dường như đã phát hiện ra nàng ở đây, lập tức nổi giận, mang theo hận ý lạnh như băng, cảnh đẹp hân hoan vừa rồi biến mất, thân ảnh giống như trích tiên hạ phàm hiện giờ hướng về phía nàng đi tới, mang theo sự phẫn nộ, cùng sự chán ghét vô tận và hận thù trào dâng mạnh mẽ căm giận quát:

- Tiện nhân! Ngươi tới đây làm gì!"