Chương 5: Vận đào hoa gõ cửa

Chương 5: Vận đào hoa gõ cửa

Sau hôm nói chuyện với Tô công công, Dung Thiển ngoan ngoãn nghe lời nghỉ ngơi trong phòng không đi đâu hết.

Cả đời hoàng đế khai quốc của nước Tử Thiên rất ít con cháu, dưới gối chỉ có hai con trai là Tiên đế Dung Vận Phong và Dung thân vương Dung Cảnh Phong. Đế vương Dung Vận Phong sinh được bốn nam một nữ trong đó có thái tử Dung Hối và nhị hoàng tử Dung Thương, tam hoàng tử Dung Tỉ, tứ hoàng tử Dung Trạch và công chúa Dung Diễm. Còn cả đời Dung thân vương chỉ có duy nhất một thế tử là Dung Thiển.

Số lượng con cháu hoàng thất Tử Thiên quốc không nhiều, đây là bí mật mà mọi người trong thiên hạ đều biết nên đối với số lượng con cháu của tiên đế thì như hiện tại đã hoàn hảo lắm rồi.

Còn riêng về Dung thân vương, nếu lúc trước Dung Thiển thật sự gặp phải bất trắc thì có lẽ giờ đã đoạn tuyệt huyết mạch chi này rồi.

Rốt cuộc Dung Thiển hiểu được nguyên cớ Tô công công khóc lóc thảm thiết khi nhìn nàng hôn mê mãi không tỉnh lại như vậy, quả thật cả đời ông làm nô tài thật sự trung thành và tận tâm.

Trên tay vương gia - Dung thân vương không có binh quyền nhưng từ khi còn nhỏ Dung thân vương đã được trời phú tài năng thác thường đó là kinh thương.

Bởi vậy sản nghiệp trên danh nghĩa của Dung thân vương có thể nói gần như chiếm hơn nửa toàn bộ Tử Thiên quốc. Đây cũng là nguyên do khiến Tử Thiên quốc trở thành quốc gia giàu có nhất nhiều tiền tài nhất trong các nước.

Trước kia khi Dung thân vương còn chưa mất tích thì toàn bộ sản nghiệp đều do ông đích thân quản lý nhưng ba năm nay tất cả mọi gánh nặng đều đặt trên vai Tô công công.

Ngày xưa Tô công công là thị tùy bên người của Dung thân vương nên qua nhiều năm mưa dầm thấm đất đã hiểu sơ lược toàn bộ. Mà lúc bấy giờ Dung Thiển mới mười hai tuổi chưa đến lễ kế thừa phải tuổi mười sáu mới được, lại thêm không hiểu gì cả cho nên..

Bao việc quấn lấy Tô công công, ông vì toàn bộ Vương phủ này mà hao tổn bao nhiêu công sức. Nhiều ngày nay túc trực bên cạnh Dung Thiển mà buông hết công việc nên sự tình cần xử lý đã tồn lại một đống lớn. Đến giờ sau khi xác định được Dung Thiển không sao cả mới vội vàng xuất phủ làm việc. Trước khi đi còn để lại một nha hoàn đắc lực chăm sóc cho Dung Thiển tên là Ngưng Hương.

- Thế tử uống thuốc ạ.

Có thể nói Ngưng Hương là thân tín của Tô công công, từ nhỏ đã được ông một tay dạy dỗ. Trong phủ Dung thân vương này cô là một nha hoàn linh hoạt hiếm có nhất, vừa thông minh lại vừa tuân thủ quy củ nghiêm ngặt nhất trong tất cả nha hoàn. Điều cô đến hầu hạ Dung Thiển thì Tô công công mới có thể yên tâm khi ông không có mặt ở đây.

- Haiz lại uống thuốc à.

Tuy Dung Thiển đã đồng ý với Tô công công rằng trong thời gian dưỡng bệnh không được đi đâu cả. Nhưng người khác sao biết được Dung Thiển hiện nay đã không còn là Dung Thiển trước đây nữa, một người từ thế kỷ hai mươi mốt ở tương lai biết bao nhiêu thứ hiện đại về đây không quen cổ đại vừa không điện vừa không có khoa học kỹ thuật gì.

Ở đây ngoài đọc sách ra thì ban ngày nàng chẳng có việc gì, ban đêm trời tối đen ngủ trên giường, quả thật là những tháng ngày nhàm chán quá thể, vừa buồn bực vừa đơn điệu thấy mình tựa khúc gỗ bị mốc xanh luôn rồi.

Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy nàng rồi sẽ phát điên thôi. Nàng phải đi ra ngoài hít thở không khí.

- Ngưng Hương, thật ra bệnh tình của ta đã tốt lên nhiều gần như đã khỏi hẳn. Như vậy sau khi ta uống xong bát thuốc chúng ta ra ngoài dạo một chút nhé.

Dung Thiển cười híp mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, vẻ mặt nàng chân thành mang theo biểu cảm tha thiết.

Ngưng Hương nhìn thấy liền ngẩn người rồi lại cúi đầu, trái tim không nhịn được nảy sinh cảm giác khác lạ. Sau khi xảy ra chuyện Thế tử giống như đã trở thành người khác. Trước kia khi hắn nói chuyện với cô nếu không phải ra lệnh thì là yêu cầu bá đạo và ngang ngược. Nhưng hiện tại hắn lại dịu dàng mềm mại tựa như dòng nước nhỏ chảy xuôi khiến người cảm giác ấm áp tựa ánh mặt trời.

Xưa giờ cô luôn biết thế tử nhà mình đẹp trai, thừa hưởng toàn bộ ưu điểm của Vương gia và vương phi. Ngọc cốt băng cơ, da thịt trắng ngần, chiếc cổ tinh tế mềm mại tao nhã, khuôn cằm đầy đặn, bờ môi hồng tựa ánh hoa anh đào, mũi ngay thẳng tinh xảo lại thêm đôi mắt to tròn sáng lạn ngập tràn linh khí. Một khi mỉm cười thì con ngươi trong suốt hiếu kỳ tựa như hòn ngọc tinh thuần nhất, thanh khiết nhất thế gian, tựa như chứa đựng linh hồn thuần khiết của Thánh Địa.

Đàn ông bình thường cả người tràn ngập khí tức dương cương mà thế tử nhà mình ngoài anh khí bức người còn có tinh tế tỉ mỉ. Không thể nói rõ chính xác là cảm giác gì nhưng so ra tuấn tú hơn nam tử khác nhiều.

Thế tử là đàn ông còn là một người đàn ông rất đẹp. Nhưng không hiểu vì sao khi ở cạnh người khác lại khiến cho người ta cảm giác hắn mỏng manh và yếu ớt. Giống như cần người khác bảo hộ, cần người khác quan tâm chân thành và tha thiết nhất.

Ở thời đại này chủ tử chỉ có ra lệnh, nhưng hắn lại ôn nhu với một nha hoàn như Ngưng Hương khiến cô vắt óc suy nghĩ cũng không biết biểu lộ cảm xúc của chính mình như thế nào.

Trước đây, Dung Thiển luôn không biết cấp bậc lễ nghĩa, không hiểu nông sâu ngang ngược, lại thêm kiêu ngạo, ngông cuồng, đến nỗi những hành vi thô tục, khiếm nhã của nàng làm giảm bớt đi độ vang dội của dung mạo tuấn mỹ rung động người đời!

Mà nay, Dung Thiển thay đổi triệt để, giống như đã thoát thai hoán cốt [2] . Nhiều ngày qua, Trong lòng Ngưng Hương luôn si mê mỹ mạo của thế tử nhà mình, cũng không thể ngừng được mà thường xuyên thở dài: Ai, người tuấn mỹ như thế.. làm sao lại cứ đi thích đàn ông được chứ. Thực sự là khiến người người giận dữ, ông trời quá đỗi bất công!

- Thế tử, Tô công công bảo ngài đang bị bệnh..

Ngưng Hương khó xử lên tiếng, cô không dám nhìn thẳng Dung Thiển vì dường như chỉ nhìn một lần thôi sẽ không giữ nổi tim mình mà chìm đắm vào ánh nhìn xán lạn trong suốt lẫn vô tội kia của đối phương.

- Này đừng ý kiến ý cò nữa, ta chỉ đi dạo trong phủ thôi, không ra đến cửa đâu em cứ yên tâm đi.

Nàng vỗ ngực của mình ra sức cam đoan.

Vì thế lúc này Ngưng Hương không còn khả năng kháng cự nữa, gật đầu ưng thuận đáp:

- Dạ, chúng ta sẽ không ra khỏi phủ.

Một đại soái ca khuynh quốc khuynh thành làm nũng với cô, trong đáy mắt tràn đầy tha thiết và chờ mong thì thử hỏi cô làm sao mà chịu nổi được, rất nhanh đã buông vũ khí mà đầu hàng rồi.

Dung Thiển đi dạo trong phủ Dung thân vương. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn trực tiếp hoàn cảnh chung quanh. Quả nhiên là phú khả địch quốc khác thường. Toàn bộ Dung thân vương phủ hiển lộ vẻ đẹp tinh xảo, cao quý dù xa hoa nhưng không phô trương. Ẩn bên trong còn cảm giác được vẻ trang nhã và ý vị cổ xưa.

Phủ đệ như thế này.. Hoàng cung cùng lắm cũng chỉ thế thôi.

Niềm vui liên tục nảy nở trong lòng Dung Thiển, nàng âm thầm cười trộm vì cuộc đời vinh hoa phú quý sau này của mình. Quán ngữ nói rằng: Thần tiên không nói dối. Xem ra lão Diêm vương kia đúng thật không gạt nàng.

Tâm tình Dung Thiển tràn ngập vui sướиɠ, ai có thể chịu được sức cám dỗ của đồng tiền chứ. Nàng vừa đi bộ vừa thưởng thức phong cảnh trong phủ nhưng bỗng chốc dừng lại bước chân, nhìn ra phía xa thấy một bóng người mặc áo xanh, hào hoa phong nhã, lịch sự hữu lễ, bên môi y thoáng hiện ý cười ôn nhu, ngón tay thon dài đang cầm quyển sách, từng đốt ngón tay rõ ràng, miêng đang ngâm nga đọc nội dung bên trong. Y bước từng bước nhẹ nhàng và chậm chạp, tựa như dẫm trên lá sen mà đi, đôi mắt trong suốt yên tĩnh. Khí chất cả người tự tại trang nhã chắc hẳn dòng dõi thư hương, lại thêm vẻ thoải mái phóng khoáng trong đó. Quả thật phong hoa tuyệt đại, tuấn mỹ vô song.

- Y là ai thế?

Dung Thiển chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp đến nhường vậy, thật sự là cực phẩm giữa chốn nhân gian hiếm gặp. Trong lòng nàng vừa đoán vừa nảy sinh cảm giác thích thú. Đúng rồi, Diêm vương nói sau khi nàng xuyên không sẽ có vận đào hoa, chẳng lẽ hoa đào của nàng đã gõ cửa nhanh như vậy ư.

* * *

[1] Ngọc cốt băng cơ (玉骨冰肌) : Ý chỉ da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp.

[2] Thoát thai hoán cốt (脱胎换骨) : Ý chỉ sự thay da đổi thịt, không giống với ban đầu.