Chương 19: Trừng phạt (1)

Sáng hôm sau tỉnh lại, nàng đã nằm trên giường Bạt Bộ mềm mại ở Hầu phủ.

Làm trong khoảnh khắc, nàng cảm giác như tất cả những thứ đêm qua chỉ là nằm mơ.

Chỉ là cảm giác đau nhức chỗ tiểu huyệt và tư thế kỳ quái của mình, nàng không thể tự huyễn hoặc bản thân nữa.

“Lạc Nhi, Hoa Hoa?” Nàng vừa mở miệng ra nói chuyện đã kinh ngạc vì chất giọng của mình, giọng nói lảnh lót thường ngày đã bị âm thanh khản đặc lấp đi.

Thanh âm đó không những khản đặc mà còn vô cùng quyến rũ, làm nhân tâm ngứa ngáy.

Nàng muốn nhúc nhích nhưng tay đã bị xích sắt trói trên giường, hai bàn chân ngọc cũng không mảy may tránh thoát.

Cả người nàng bị banh ra thành một hình chữ 大.

Một tiểu cô nương gặp phải tình cảnh này không sợ đến khóc rống thì cũng phải hoang mang lo lắng lắm, nàng cũng không ngoại lệ.

“Tạ Nam, nương, trượng phu... Có ai không?”

Không một ai đáp lời nàng, rõ ràng đây là Hầu phủ mà, sao lại...

Là Tạ Nam, hắn phát hiện nàng qua đêm với người đàn ông khác rồi.

Đây là hình phạt của nàng.

Dù biết không thể thoát được nhưng nàng vẫn sợ đến mức nước mắt chảy không ngừng.

Có thể nàng trong mắt hắn đã trở thành một da^ʍ phụ lăng loàn, hắn lại là tướng quân đã chinh chiến ở biên quan gần mười năm, trong tay nắm biết bao nhiêu phương thức tra tấn người chứ...

Thân thể mềm yếu này làm sao có thể chịu đựng nổi?

Hắn có thể khiến nàng sống không bằng chết không?

Đủ loại suy nghĩ loạn thất bát tao bay nhanh qua đầu Miên Anh, càng nghĩ nàng càng sợ.

Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy tay chân mình đã bị treo đến không còn cảm giác, cửa phòng mới chậm rãi mở ra.

Là Tạ Nam!

“Trượng phu, sao chàng lại trói ta ở đây? Mau thả ta ra!”

Nàng vẫn ôm tâm lý may mắn ra lệnh hắn thả nàng ra, có lẽ treo nàng cả ngày như vậy là đủ rồi, hắn sẽ buông tha cho nàng thôi.

“Nương tử, vậy nàng giải thích cho ta nghe xem, chỗ dịch nhầy màu trắng chảy ra từ nơi riêng tư của nàng là cái gì vậy?” Hắn không mặn không nhạt hỏi một câu, nhưng ánh mắt đã lạnh đến cực điểm.

Tạ Nam chậm rãi cởi xiêm y dày nặng trên người ra, tay cầm một cây roi mây dài 10 thước, dường như chỉ cần nàng trả lời không đúng ý hắn, hắn sẽ hạ những đòn roi đó xuống thân thể kiều quý này.

Thấy nàng mãi vẫn không trả lời, hắn lại tiếp lời.

“Nương tử biết không? Biết ta đã thích nàng đến mức nàng không, chỉ cần nàng an phận, ta tuyệt đối sẽ không nạp thϊếp, không chơi bời, một đời một kiếp một đôi người với nàng.”