Chương 10: Mộng Xuân Của Anh

"Ha ha…" Anh nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng nhu mì của một cô gái, âm thanh ấy như lông chim nhẹ nhàng cào vào lòng anh.

"Phó Dư… ha ha…" Giọng nói kia cách anh càng ngày càng gần, âm cuối làm anh cảm thấy rất quen thuộc, trong đầu bắt đầu tự động phân tích, một đáp án trong dự kiến nhưng lại không thể tin được xuất hiện.

Là giọng của Kiều Sanh, giọng nói mà anh đã từng nghe vô số lần qua loa phát thanh của trường, anh sẽ không nhận sai.

Anh cố gắng mở to mắt, muốn nhìn rõ ràng người trước mặt, nhưng mà chung quanh sương mù dày đặc, một làn khói trắng che đi khuôn mặt của cô gái, chỉ để lại một bóng dáng mơ hồ.

"A Dư." Cô gái ấy càng dựa càng gần, xuyên qua lớp sương trắng đi đến trước mặt anh, dung mạo vốn mơ hồ đã trở nên rõ ràng.

Đôi mắt phượng kia mất đi sự lạnh lùng vốn có, hiện tại tràn ngập tìиɧ ɖu͙© quyến rũ, trong mắt đều là bóng dáng của anh, đuôi mắt nhếch lên hơi phiếm hồng, khoé miệng hơi giương lên, cái lưỡi nhỏ tinh nghịch chạy ra ngoài liếʍ nhẹ.

Mái tóc đuôi ngựa vẫn luôn buộc cao giờ cũng đã xõa xuống, mái tóc đen dài chảy xuống bên hông, vài cọng tóc nhỏ trên trán cũng nép sang hai bên sườn mặt, tóc đen da trắng càng làm cô có vẻ diễm lệ gầy yếu.

"Em." Tay cô cử động, thân trên dựa vào gần người anh, hai người mặt đối mặt, cô xoa sườn mặt của anh nói: "Rất thích A Dư đó.”

Cô cười rất ngọt ngào, đôi mắt híp lại thành hình trăng non, Đôi môi của cô hôn lên, có vẻ như ghét việc Phó Dư lề mề không có hành động gì, đầu lưỡi hồng hào chui ra ngoài khẽ liếʍ cánh môi của anh, từng chút từng chút làm môi anh ướt nhẹp, ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt cô đều là trầm mê.

Bắt đầu từ lúc Phó Dư nhận ra được đây là Kiều Sanh thì cả người cứng đờ, cô ấy gọi mình là A Dư, cô ấy nói thích mình, cô ấy… hôn mình rồi.

Cơ bắp trên người anh căng chặt, trên cánh tay căng chặt hiện ra đường cong cơ bắp đẹp đẽ, đại não của anh không có thời gian phân tích xem đây là thật hay giả, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, đôi tay ôm lấy vòng eo nhỏ của người trước mặt, dán chặt lên, chìm đắm trong nụ hôn này.



Anh bắt đầu phản công, há miệng ngậm lấy đầu lưỡi nghịch ngợm của cô, mυ"ŧ lấy đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi bắt đầu triền miên quấn quýt với cô, đảo loạn trong khoang miệng của cô.

Sau lưng là giường, Phó Dư dễ dàng đẩy người trong lòng nằm xuống, mái tóc đen dài phủ đầy chiếc giường trắng tinh.

Cô vẫn mặc đồng phục của trường họ, con ngươi sâu thẳm của anh quét qua khuôn mặt nhỏ phiếm hồng của cô, một tay không nhanh không chậm cởi cúc áo sơ mi của cô, cởi hết tất cả chướng ngại vật trên người cô, thân thể tuyết trắng của thiếu nữ hoàn chỉnh hiện ra trước mắt.

Anh cứng không chịu được, rướn người đè lên, nụ hôn lộn xộn không có kết cấu rơi vào thân thể người dưới thân, lưu lại từng vệt đỏ ái muội.

Quần áo của anh cũng bị cởi ra ném ở mép giường, vật thô to kia của anh theo bản năng cọ sát giữa hai chân thiếu nữ, muốn chui vào chỗ nguồn nước chảy ra kia.

Trong lúc anh phá vỡ tầng trói buộc kia chân chính tiến vào vùng đất mềm mại thì đồng thời, huyệt thịt ướt mềm ấm nóng xoắn chặt lấy thằng nhỏ của anh, thiếu nam chưa trải sự đời sướиɠ đến nỗi run hết cả da đầu, ý muốn bắn không kiềm lại được, nùng tinh phun thẳng vào hoa huyệt của cô gái.

Khi đối mặt với thiếu nữ, trên mặt anh lộ vẻ ảo não, khi đang muốn chứng minh bản sắc đàn ông của mình một lần nữa thì tiếng chuông điện thoại ở đầu giường vang lên.

“Tít tít… tít tít tít.”

“Ừm…” Anh hừ nhẹ trong cổ họng, cau mày, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi, một tay nâng lên che lại nửa khuôn mặt của mình, một tay giơ lên đầu giường tắt đồng hồ báo thức.

Nằm bình phục một hồi, cảm thấy thân dưới của mình ướŧ áŧ, tâm trạng anh rất phức tạp, không biết nổi nóng do mộng đẹp của mình bị quấy rầy, hay là cảm thấy chán chường vì cảnh trong mơ không thực tế kia, anh nằm một hồi lâu mới đứng dậy.

“A Sanh.” Anh nhẹ giọng nói.