Chương 11: Đổi Chỗ Ngồi

Đã khai giảng được hai tuần, tuần này họ phải luân phiên đổi vị trí ngồi một lần, đầu tiên sẽ đổi theo hàng dọc trước, qua hai tuần nữa lại đổi theo hàng ngang.

Sau một loạt các thao tác, tất cả các vị trí theo hàng dọc đều dịch sang bên trái một bàn.

Kiều Sanh cũng phải rời khỏi thánh địa làm việc riêng của mình và ngồi ở hàng giữa bên phải cạnh lối đi.

Tần Tử Dương trùng hợp lại là bạn cùng bàn cách lối đi của Kiều Sanh, Phó Dư vẫn ngồi một mình ở phía sau bên trái của Kiều Sanh.

Đối với việc thay đổi vị trí ngồi này Kiều Sanh hơi không vui, chỗ ngồi bây giờ của cô nguy hiểm, thầy cô đứng trên bục giảng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cô, sinh viên khoa thể dục cao to bàn trên cũng không chắn được cho cô.

Cô vừa sắp xếp lại hộc bàn lộn xộn khi đổi chỗ ngồi, vừa nhỏ giọng oán giận với Sầm Bội Bội bên cạnh, muốn nhanh chóng trở về chỗ phong thủy bảo địa cũ của cô.

Hổ Triệu - người “kế thừa” chỗ ngồi phong thủy bảo địa bị Tần Tử Dương ngồi bên cạnh làm phiền không chịu được.

Gái xinh ngồi bên cạnh, Tần Tử Dương không muốn phá hoại hình tượng của mình, cậu ta chỉ có thể chọc đùi Hổ Triệu thể hiện sự kích động của mình.

Phó Dư vẫn yên tĩnh ngồi ở hàng sau như trước, chỉ có tần suất nhìn lên bàn trên phía bên tay phải ngày càng tăng, thời gian dừng lại ở đó càng dài, nhưng anh không có bạn cùng bàn nên không ai chú ý tới.

Tiết học buổi sáng sắp kết thúc, Kiều Sanh và Sầm Bội Bội cùng đi căng-tin, còn có một vài người bạn không học chung lớp đi chung với nhau.

"Hôm nay lớp chúng tớ đổi chỗ ngồi." Vừa ăn cơm, Sầm Bội Bội nhịn không nổi bắt đầu tám chuyện, ánh mắt không ngừng xoay quanh Kiều Sanh, sau đó lại nhìn mấy người bên cạnh: "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Phó Dư ngồi ở sau chúng tớ đấy, khà khà.”



Sầm Bội Bội tám chuyện mặt mày hớn hở, ngỡ như không có "gian tình" cũng bị cô ấy nói thành có được.

Kiều Sanh không biết nói gì, từ sáng khi Phó Dư chuyển sang, Sầm Bội Bội vẫn luôn nói thầm với cô chuyện này, vốn dĩ cô không có cảm giác gì với Phó Dư, nhưng bị Sầm Bội Bội nói như vậy, cô đột nhiên cảm thấy nếu mình bỏ lỡ Phó Dư thì sẽ thấy rất đáng tiếc, sau đó bị chính mình làm cạn lời luôn.

"Yo yo, được quá nha bây ~” Người vừa nói chuyện là một em gái loli dễ thương để mái bằng, để tóc bob ngang vai đeo kính, tên là Tư Nhã, một trong số ít những đại thần trong đám bạn của cô, nhưng họ chơi được với nhau, chứng tỏ đức hạnh cũng không khác nhau mấy.

"Dừng dừng dừng." Kiều Sanh ngắt lời tám chuyện của mấy đứa bạn, không hiểu lắm hỏi họ: “Tớ có nhiều đối tượng tin đồn như thế, sao các cậu chỉ nắm lấy Phó Dư không bỏ vậy?”

Thực ra cô cũng tự ngờ vực lâu rồi, bình thường có con trai theo đuổi cô cũng không thấy mấy con bạn tám chuyện tích cực như thế, chỉ có một Phó Dư, còn là mọi người tự mình bổ não, còn chưa có chuyện gì xảy ra mà, không biết là có cái gì để mọi người tám đến khí thế ngút trời đến tận bây giờ như thế.

"Người khác với Phó Dư có thể giống nhau sao?" Lý Mộc Tử nói, cô ấy là chị em tốt của cô ở ban khoa học tự nhiên ở cách vách, cô ấy giơ từng ngón tay lên đếm những ưu điểm của Phó Dư: “Đẹp trai thì không nói đến nữa, trong nhà lại có tiền, hơn nữa cái vóc dáng kia, mlem mlem, trong trường chúng ta có mấy người có thể so với cậu ấy chứ.”

Kiều Sanh thực sự không biết gì về Phó Dư, mấy ngày gần đây cô mới biết anh chơi tennis, bị Sầm Bội Bội bắt lại, bị thế lực “ác” bắt cùng chia sẻ video thi đấu, nhưng phải nói thật, vóc dáng kia đúng là không còn gì để chê.

Phó Dư trong video, dáng người thon dài có lực, ngón tay nắm vợt bóng khớp xương rõ ràng, vì hơi dùng sức nên trên mu bàn tay hiện rõ gân xanh, mặc một chiếc áo polo thể thao, cơ bắp rắn chắc trên cánh tay hiện ra rõ ràng những đường cong cơ bắp, còn có cơ ngực mơ hồ ở trước ngực, vai rộng eo thon mông vểnh, đôi chân dài chạy trên sân quần vợt, thẳng tắp cân xứng lại mạnh mẽ đầy sức sống.

“Người xuất gia thì không nói dối, giành lấy Phó Dư, cuộc sống tìиɧ ɖu͙© sau này sẽ hạnh phúc mỗi ngày!” Con quỷ tà răm Tư Nhã chớp chớp mắt nhìn cô.

Kiều Sanh: …