Chương 27: Đài Ngắm Cảnh

Kiều Sanh mặc thử quần áo liên tục,hơi khó lựa chọn lát nữa sẽ mặc cái nào đi ra ngoài.

Ở trường học vẫn mặc đồng phục, chính cô cũng không chắc chắn Phó Dư chưa từng nhìn thấy cô mặc quần áo thường ngày của mình.

Bà Chu bị động tĩnh của cô làm phiền, bưng một ly trà từ phòng khách đến trước cửa phòng của cô, gõ gõ cánh cửa khép hờ.

"Mẹ, chuyện gì vậy?" Cô nhấc một chiếc váy liền thân màu hồng phấn ướm thử lên người, nghe thấy tiếng gõ cửa thì quay lại.

"Chút tiền đồ này của con." Bà Chu biết lát nữa cô sẽ ra ngoài hẹn hò, nhìn quần áo xếp đầy trên giường của cô, có chút cạn lời.

"Lần đầu tiên yêu đương mà. Mẹ, chiếc này đẹp, hay là chiếc này?" Kiều Sanh dùng ánh mắt lấy lòng để nhìn người mẹ nhà mình, chỉ vào chiếc váy ở cuối giường.

"Đồ ngốc." Bà Chu nhìn "cây cải trắng" bị hái đi của nhà mình, đặt chén trà lên bàn sách, mạnh miệng nhưng mềm lòng nghiêm túc đến chọn cho cô một chiếc váy, lại chải kiểu tóc công chúa cho cô, tìm một chiếc nơ bướm màu nude khảm pha lê cột vào bím tóc, đẹp đến mức không

chịu được.

"Mẹ, con yêu mẹ.”

"Bớt giùm.”

"Hì hì.”



Chờ khi Kiều Sanh chính thức ra ngoài, cô nhìn tin nhắn Phó Dư gửi đến trên điện thoại nói anh đã đến dưới lầu từ hai mươi phút trước.

Cô ấy của tôi: Em đến rồi!

Cô ra khỏi thang máy, lập tức nhìn thấy Phó Dư đang đứng phía bên ngoài.

Anh mặc một chiếc áo hoodie màu trắng rộng rãi, phía trên chỉ có một logo nhãn hiệu đơn giản, một chiếc quần jean màu lam nhạt, một đôi giày chơi bóng màu trắng. Ăn mặc đơn giản, phóng khoáng. Kiều Sanh phát hiện, anh hợp với màu trắng một cách khó tin, khiến cho khí chất lạnh lùng của anh được mềm mại không ít, mang theo sự dịu dàng đặc thù của anh.

"Em đến trễ rồi, thật ngại quá." Cô nói, đi đến trước mặt anh.

Phó Dư kinh ngạc nhìn cô, bỗng ngây ngẩn. Không biết tại sao, nhìn Kiều Sanh đi đến như vậy, anh đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng hôn lễ. Anh nhìn ra được khi Kiều Sanh trang điểm tỉ mỉ, càng thêm chói lọi hơn lúc bình thường, giống như một cô công chúa lén chạy ra khỏi tòa thành, chuẩn bị bỏ trốn cùng anh.

Cô mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu lam và hồng phấn do mẹ Kiều chọn, là cảm giác thiếu nữ mùa xuân, tươi mát và xinh đẹp. Chiếc váy dài đến đầu gối để lộ ra bắp chân thon dài, trắng nõn, cân đối, mang một đôi giày da có dây thắt màu đen, kéo dài tỉ lệ của cô, khiến cho dáng người càng thêm thon dài.

Trên mặt trang điểm nhẹ, đánh chút má hồng dưới mắt, ngây thơ lại quyến rũ, trên môi tô son màu hồng cam.

Trang điểm đơn đơn giản cũng khiến Phó Dư ngẩn ngơ, dùng sức bẻ khớp ngón tay.

"Rất đẹp." Anh giơ tay nắm lấy tay cô, ngón cái cọ vào gan bàn tay cô: "Em có thể từ từ chỉnh trang ăn diện, không cần vội vàng. Anh sẽ luôn chờ đợi em.



"Anh nói đó nha." Cô cũng nắm chặt tay anh: "Hứa rồi.”

Tay còn lại đang cầm điện thoại đưa đến trước mặt anh.

"Em không mang túi xách, giữ điện thoại giúp em đi." Cô giải thích: "Không có túi nào đẹp để phối với chiếc váy này cả.”

Anh nhận lấy điện thoại, đặt vào trong túi áo hoodie, chung với điện thoại của mình.

"Chúng ta đi đâu đây?" Cô hỏi, tựa vào vai của anh.

"Em muốn đi đài ngắm cảnh không? Thời tiết hôm nay rất tốt, buổi tối sẽ có sao.”

"Được.”

Cho nên họ ngồi lên xe buýt đi đến đài ngắm cảnh.

Đài ngắm cảnh được xem như một địa điểm tham quan, nằm trên một tòa núi nhỏ trong thành phố. Núi không cao, nhưng có chùa miếu, còn có cáp treo, bình thường cũng có rất nhiều du khách. Từ đài ngắm cảnh trên núi, có thể nhìn thấy cảnh sắc của cả thành phố.

Tháng tư không phải là mùa cao điểm du lịch, người trên xe cũng không nhiều, nhưng bởi vì vẻ ngoài xuất sắc của hai người vẫn nhận được không ít sự chú ý.

Kiều Sanh ngồi gần cửa sổ, Phó Dư ngồi bên ngoài, chặn lại hầu hết ánh mắt mọi người.