Chương 3: Ngày Đầu Tiên Khai Giảng

Một tiếng “báo cáo” này đã thu hút sự chú ý của cả lớp.

Cô gái mặc đồng phục học sinh thể hiện toàn bộ thanh xuân và sức sống của mình, nhưng bởi vì cô đến quá vội vàng, cổ áo đồng phục vén lên không đều, cột tóc đuôi ngựa buộc cao cũng có vài sợi tóc lòa xòa trước trán.

Cô đẹp đến nỗi ngay cả những bạn học chưa từng gặp cô trong lớp cũng có thể gọi tên cô.

Đôi mắt phượng tiêu chuẩn hơi nhếch lên, lúc không cười thì uy nghiêm xa cách, lúc cười thì trong sáng rực rỡ, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, là một tổ hợp hoàn mỹ trên khuôn mặt trứng ngỗng của cô.

Cô vẫn đang thở hổn hển, đường viền cổ của bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng cũng phập phồng theo.

Rõ ràng thầy chủ nhiệm biết Kiều Sanh, vẫy tay với cô nhưng không nói gì khác, chỉ bảo cô lần sau đi sớm hơn rồi cho cô vào lớp.

Bạn học cùng là học sinh nghệ thuật của Kiều Sanh đã dành chỗ cho cô, khi thấy cô bước vào lớp liền chào cô, bỏ cặp sách trên bàn để cô ngồi xuống.

Vị trí của cô có thể nói là thiên đường cho việc câu cá, bạn của cô thật biết chọn. Nó nằm cạnh cửa sổ ngoài cùng bên phải ở hàng áp chót, có những học sinh thể dục cao to khỏe mạnh đang ngồi phía trước và phía sau, chỉ cần một cử động nhẹ cũng có thể che khuất được Kiều Sanh và bạn của cô.

Cô đặt cặp sách xuống và giơ ngón tay cái lên cho người bạn Sầm Bội Bội dưới gầm bàn! Yêu bé cưng tốt bụng và chu đáo này chết đi được!

Tuy nhiên, những ánh mắt trong lớp nhìn cô quá thiêu đốt, cô có thể cảm thấy sự nóng rát trên mặt, cô không quan tâm chỉ sắp xếp sách giáo khoa mới phát, ký tên nghiêm túc rồi tìm Sầm Bội Bội sao chép lịch học, chậm rãi nghe bài phát biểu vẫn mãi không thể nói hết được của thầy chủ nhiệm.



Một người đẹp như vậy ngồi ở đây, đám học sinh thể dục hàng ghế sau cũng không kìm lòng được lâu, mạnh dạn dần lên, ngay cả giáo viên phía trên cũng không thèm quan tâm, nhìn thẳng vào bóng người xinh đẹp bên cửa sổ, cũng không quá dè dặt, một loạt các chuyển động nhỏ để nhìn về phía xa bên phải.

Đương nhiên cũng không thể thiếu Tần Tử Dương, anh dựa vào lưng ghế, tán gẫu cùng Hứa Triệu, Phó Dư.

“Khốn kiếp, tôi vừa nói sao còn chưa thấy Kiều Sanh, hóa ra là đến muộn!” Hiển nhiên cậu ta rất cao hứng, lưng ghế tựa vào bàn của Phó Dư ở hàng sau.

“Đây là lần đầu tiên tôi được gần một người đẹp như vậy, hehe, cậu ấy đẹp thật đấy, không phải tôi thổi phồng đâu.”

“Nhưng tôi cứ nghĩ học sinh nghệ thuật sẽ ngồi ở hàng đầu, tách biệt với học sinh thể dục chúng ta ở hàng sau.”

“Fuck, Phó Dư, CP hot nhất của cậu, cậu không quan tâm sao?”

“He he, các cậu thấy như thế nào, tôi có được không? Tôi cũng có thể coi là đẹp trai mà, hehe.”

...

Tần Tử Dương mở miệng blah blah lẩm bẩm không ngừng, ngay cả Hứa Triệu cũng khô lời, mặc kệ cậu ta.

Khi Phó Dư vô tình vặn cổ, anh nhìn về phía đó.

Thực sự xinh đẹp.



Kiều Sanh đang chăm chú chép lại thời khóa biểu, rõ ràng khuôn mặt trông rất lộng lẫy, lúc lạnh lùng, khuôn mặt yên lặng như không dính khói lửa nhân gian, khí chất mâu thuẫn mà vượt ra ngoài thế tục, lập tức có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Anh nói thầm trong lòng, ánh mắt lại nhàn nhạt thu hồi.

Ngày khai giảng thật thư thái, giáo viên bộ môn chỉ nêu nội dung tiết học và những công việc cần hoàn thành.

Vào ngày đầu tiên, Kiều Sanh cũng đã làm quen với hầu hết các bạn trong lúc tự giới thiệu xung quanh mình, ngoài cô còn có một số bạn cùng lớp được xếp vào một lớp, sau một ngày, cô đã làm quen khoảng bảy hoặc tám người trong lớp.

Kiều Sanh là một người rất được quý mến, mặc dù những người không quen biết cô sẽ cảm thấy người này lạnh lùng và xa cách, nhưng cô thực sự rất dễ hòa đồng, mặc dù bệnh chung của các cô gái nhỏ là yêu cái đẹp hơn một chút, nhưng tính cách hào phóng rộng rãi, làm việc gì cũng quyết đoán, ai cũng có thể nói chuyện với cô, những mối quan hệ đồng giới, khác giới của cô không tốt không được.

Sau khi tan học, cô chào tạm biệt những người bạn mới xung quanh mình, kéo Sầm Bội Bội rời đi.

Sầm Bội Bội có khuôn mặt trẻ con nhưng cô ấy cao một mét bảy mươi lăm, nếu cô ấy ngồi, các chàng trai sẽ cảm thấy cô ấy rất dễ thương. Một khi cô ấy đứng lên, hầu hết các chàng trai trò chuyện với cô ấy sẽ cười mỉm và nói rằng họ có việc phải làm, sau đó rời đi.

Mỗi lần bị bắt chuyện, đa phần Sầm Bội Bội, Kiều Sanh đều vô tình bị các bạn khác nhắc đến điều này, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bản thân mình cũng cao như vậy còn dám chê bà đây cao quá, ha ha, tớ đấm chết sự kiêu ngạo của cậu ta.”

——————————————

Phạt đứng có thể sẽ trong sáng một chút, thịt cũng sẽ không lên nhanh như vậy, các bảo bối thích ăn thịt, ước chừng sẽ phải chờ.