Chương 4: Lần Thứ Hai Đến Trễ

Có lẽ không thức dậy nổi thật sự chính là kẻ thù không đội trời chung ngăn cản cô làm chuyện lớn ở kiếp này.

Tuần lễ khai giảng đầu tiên, Kiều Sanh vui vẻ đón nhận lần đi trễ thứ hai, vẫn là tiết học của giáo viên chủ nhiệm, lại còn ngay trước mặt cả lớp. Cô không có lý lẽ nhưng vẫn rất khí thế kêu một tiếng "báo cáo".

Kiều Sanh cảm thấy cảnh giới mặt không biến sắc, ngoài cười nhưng trong không cười của bản thân đã được nâng cao không ít.

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, gϊếŧ gà dọa khỉ nói với cả lớp: "Chuyện quá tam ba bận. Lần tiếp theo sẽ đứng ngoài nghe giảng nhé." Nói xong thì ngoắc tay ra hiệu cho Kiều Sanh đi vào phòng học. Nhưng mà vẫn có hơi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn theo cô.

"Chị gái, cháy thật sự!" Sầm Bội Bội giơ ngón tay cái với cô, trong mắt đều là sự kính nể đối với người đi trễ như cô.

"Ha ha." Kiều Sanh đáp lại cô ấy bằng một nụ cười giả lộ tám cái răng.

Da mặt của cô cũng không có dày như vậy đâu, được chưa, chỉ là cô thật sự không nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức, dì lại không có ở đó, mẹ của cô lại không đáng tin. Cô vì để buổi sáng không đi trễ mà đã cài bảy chiếc đồng hồ báo thức. Tiếng chuông của mỗi cái đều là loại bài hát tinh thần phấn chấn để nhảy quảng trường, đảm bảo quấy nhiễu không cho người ta ngủ được.

Buổi sáng, cô mở mắt ra, lúc nhìn thấy tám giờ rưỡi thật to trên màn hình điện thoại, bản thân cô như muốn nứt toạc.

Cô lại hấp ta hấp tấp sửa sang xong, chạy vội đến trường học, đến trễ chắc rồi.

Phó Dư cũng không ngờ Kiều Sanh lại đến muộn. Tuần đầu tiên mới học được đến ngày thứ ba thì cô đã đi trễ tận hai lần.

Lớp của họ vì đều có những con đường thi đại học khác nhau mà áp lực huấn luyện năm lớp mười hai rất lớn, cho nên sắp xếp chương trình học cũng không giống với những lớp khác lắm.



Trên cơ bản, buổi sáng họ sẽ học lớp văn hóa, buổi chiều thì tự đi huấn luyện, luyện tập riêng phần mình.

Kiều Sanh đi theo con đường học sinh nghệ thuật truyền thông phát thanh. Lớp học khóa này chỉ có một mình cô học con đường này, cho nên cô bồi dưỡng cũng là một mình đi tìm giáo viên thích hợp, không có ai đi theo cô.

Sầm Bội Bội học âm nhạc. Cô ấy kéo đàn Cello. Trường học không có giáo viên huấn luyện kéo đàn Cello, cho nên giữa trưa cô ấy có thể ra khỏi trường, đi đến nơi huấn luyện.

Buổi trưa hôm nay, ăn xong bữa cơm với bạn bè, sau khi người nào người nấy tự về lớp của mình, cô cũng phải đi huấn luyện rồi.

Phòng học mà trường học cung cấp cho những học sinh nghệ thuật như họ có hơi xa, là hướng ngược lại với tòa dạy học của lớp mười hai, phải đi qua sân tập của trường học, đến gần nơi của sân vận động.

Mặt trời tháng chín vẫn còn nóng. Cô mặc một chiếc áo chống nắng che lại cánh tay ở bên ngoài, trên đầu cũng đội xong nón che nắng, che dù, đi về phía phòng phát thanh.

Càng đến gần sân vận động, tiếng đủ các loại bóng được phát ra cũng càng ngày càng lớn. Kiều Sanh ngước mặt nhìn sang phía bên kia.

Bởi vì mặt trời chói chang, lại vì trong nhà các sinh viên thể dục đều không thiếu tiền, nên sân vận động được tu bổ rất xa hoa, các loại thiết bị đều không tệ, máy điều hòa được cung ứng cả năm, không cần lo lắng chuyện huấn luyện dưới cái nắng gay gắt. Nó còn có một bức tường hoàn toàn bằng thủy tinh, có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh trong sân huấn luyện.

Sân huấn luyện rất lớn, dựa theo các loại vận động khác nhau mà phân chia những khu vực khác nhau. Âm thanh bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền, tennis, bóng bàn đánh ra không ngừng truyền đến.

Kiều Sanh nhìn thấy trong sân đang có đội thể dục thanh xuân. Dáng người của sinh viên thể dục người nào người nấy đều rất dẻo dai, khỏe khoắn, cho dù là nam hay nữ.



Đúng lúc cô nhìn thấy quá trình một học sinh nam bay vọt, ba bước lên rổ, trong lòng cũng tán thưởng theo, trâu bò thật!

Nhìn một chút, cô lại quay đầu đi về phía đích đến của mình, cũng không ngờ bản thân cũng sẽ là phong cảnh trong mắt người khác.

Cô ở bên ngoài, xuyên qua lớp kính thủy tinh nhìn ở ở bên trong. Người ở bên trong đương nhiên cũng có thể chú ý đến cô.

Mặc dù cô đã che chắn rất kỹ càng, nhưng tốt xấu gì thì nhóm học sinh thể dục lớp mười hai cũng học chung lớp với cô, cũng biết đó là Kiều Sanh.

"Là Kiều Sanh à?" Một giọng nói không xác định từ khu bóng chuyền truyền đến, hấp dẫn phần lớn lực chú ý của mọi người nhìn ra phía bên ngoài.

Người nói chuyện trùng hợp là bạn học ngồi phía sau Kiều Sanh, một học sinh năng khiếu bóng chuyền, dáng người rất khỏe mạnh, tên là Trần Kiến Hào. Cậu ta ngồi phía sau Kiều Sanh, vô cùng quen thuộc đối với chiếc áo chống nắng và chiếc mũ kia của Kiều Sanh.

"Có lẽ là cậu ấy. Tớ từng nhìn thấy cậu ấy che cây dù kia, giống nhau như đúc." Một người khác học cùng lớp cũng phụ họa.

Sau đó, người ở trên sân huấn luyện bắt đầu giống như khổng tước xòe đuôi, khoe khoang kỹ năng. Dù sao cũng có người đẹp đang nhìn! Nói không chừng sẽ thích cậu ta thì sao!

Kiều Sanh nhìn thấy màn ba bước lên rổ đặc sắc kia cũng là vì như vậy, thật sự cũng đã hấp dẫn được sự chú ý của cô.

Bên khu tennis đương nhiên cũng biết. Hứa Triệu nhìn thấy gương mặt bình tĩnh, không chút biến sắc hay nào dao động của Phó Dư, tâm trạng muốn thể hiện một chút cũng đè ép xuống, tiếp tục đánh tennis với anh.

Không ai biết, lúc Kiều Sanh đứng ở bên ngoài, trên mu bàn tay phải đang nắm chặt vợt tennis của Phó Dư nhô ra xương ngón tay và gân xanh bị kéo căng, còn có trái tim không ngừng đập mạnh dưới l*иg ngực của anh.