Chương 37: Bím Tóc

Phó Dư dùng giấy lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay cô, lại siết chặt cơ thể cô, ngậm lấy Kiều Sanh đang có chút thất thần, hai người tiếp tục duy trì sự dịu dàng kiều diễm này cho đến khi nhiệt độ bỏng rát trên cơ thể họ tan biến vì cuộc tình hoang đường, Phó Dư mới từ từ buông Kiều Sanh ra.

“Đi tắm một chút không?” Anh hôn cô, cô đổ mồ hôi, anh sợ cô lại bị cảm lạnh, trong lòng có chút khó chịu vì sự bốc đồng của mình.

“Ừ.” Cô từ từ định thần lại, có chút không muốn đối mặt, không biết để mắt vào đâu, nước chảy dưới thân vẫn còn nhớp nháp, cô hoảng sợ xấu hổ.

Phòng ngủ của cô có phòng tắm, bên trong có bồn tắm.

Phó Dư lấy trong tủ ra một chiếc khăn sạch, trải lên giường cho cô rồi đặt cô lên.

“Anh đi xả nước, em đi tắm một lúc.” Anh lại sờ trán cô, sợ cô lại nóng lên: “Là lỗi của anh, bé cưng, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Anh cúi người, đứng trước giường nhìn cô, trong lòng thật ảo não, hạnh phúc do “giao hoan” mang lại cũng bị tự trách rửa sạch.

“Anh đi xả nước đi, em thấy khó chịu quá.” Cô sờ lên mái tóc ngắn của anh gãi gãi, cô không muốn nhìn thấy Phó Dư tự trách mình thế này, rõ ràng là cả hai đều đắm chìm trong đó, không phải là lỗi của anh, cô cũng bị dụ dỗ, khó có thể tự kiềm chế, không phải sao?

Đến bây giờ không có gì hối hận, thời điểm cô đồng ý tiếp tục kia, cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cô ngâm mình thoải mái gần nửa tiếng đồng hồ, trút bỏ mọi mệt mỏi trên người, gương mặt vốn còn hơi ốm cũng dễ chịu hẳn, trông khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Phó Dư dọn dẹp đống lộn xộn bên ngoài. Anh dùng một tờ giấy lau vết ướt trên quần. May mắn là màu xanh trắng của quần đồng phục học sinh và áo sơ mi khác nhau, là một màu xanh đậm nhạt, lại xen lẫn trong bóng tối, không dễ nhìn thấy.

Kiều Sanh bước ra sau khi thay quần áo, Phó Dư đã sắp xếp mọi thứ rồi, anh đã thu dọn tất cả vào vali cho cô, cô có thể xuất phát bất cứ lúc nào.



Mà sau khi Kiều Sanh trải qua một bước thân mật hơn, ánh mắt của Phó Dư cũng thay đổi, hiện tại cô không dám trêu chọc anh nữa, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, người có vẻ ngoài lạnh lùng lãnh đạm như Phó Dư mà trở nên háo sắc cũng rất khó lường.

“Máy sấy tóc ở đâu?” Anh đi tới, lấy khăn lau tóc trên tay cô, dựa vào ưu thế về chiều cao, lau khô tóc cho cô từng chút một.

“Trong tủ trang điểm.”

Anh lại đè cô xuống và ngồi xuống trước ghế trang điểm, mà ngay khi Kiều Sanh nhìn thấy gương trang điểm, trong đầu không thể không phát lại màn thân mật “hoang đường” một giờ trước, đuôi mắt, gương mặt, bên tai của cô lại bắt đầu đỏ lên.

Phó Dư không muốn không để ý đến cũng không được, dưới tiếng “vù vù” của máy sấy tóc, anh che đi ý cười trầm thấp của mình, vẫn không trêu chọc cô.

Tóc của Kiều Sanh rất dài và dày, phải mất hai mươi đến ba mươi phút mới có thể sấy được hết, trong khi Phó Dư kiên nhẫn sấy tóc từ từ ở phía sau cho cô, đưa những ngón tay của anh vào nếp tóc từng chút một như một chiếc lược chải từ chân tóc đến ngọn tóc.

Kiều Sanh nhìn vào trong gương, mí mắt cụp xuống, Phó Dư tập trung nghiêm túc trong tất cả động tác, ý nghĩ này lóe lên trong lòng hơn một lần, cuộc sống sau này vẫn luôn có anh, xem ra cũng không tệ lắm.

Tuy nhiên, Kiều Sanh không ngờ rằng Phó Dư còn biết tết tóc, dù đó chỉ là một kiểu tết tóc đơn giản.

“Vậy mà anh lại biết tết tóc? Oa~” Cô có chút khϊếp sợ nhìn Phó Dư chia tóc thành từng sợi trong gương, đang tết tóc, trêu chọc.

“Anh xem một hướng dẫn cách đây vài ngày, muốn tết tóc cho em.” Anh nhanh nhẹn trao đổi ngón tay, bím tóc đã thành hình trong tay anh, “Bây giờ anh chỉ biết thắt bím, anh sẽ học lại, sau đó sẽ tết cho em đẹp hơn.”

“Vậy em chờ anh tết cho em.”