Chương 39: Nóng Tỉnh

Sau bữa ăn, Kiều Sanh cầm nước ấm, uống hết đống thuốc đã chuẩn bị sẵn, Phó Dư thì dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi thứ ở trên bàn ăn.

“Hôm nay muốn ngủ trưa không?” Anh rút giấy ra lau khô bọt nước ở trên tay, đi đến.

“Em vừa mới dậy mà…” Cô cũng không phải người có thể ngủ nhiều như vậy, bây giờ cô không hề buồn ngủ một chút nào.

“Vậy vào phòng anh chơi trò chơi nhé?” Anh cúi người cầm lấy bàn tay nhỏ đang đặt ở trên đầu gối của cô, nói: “Ăn cơm xong thấy buồn ngủ thì lại ngủ tiếp.”

“Vâng, nhưng mà em không biết chơi trò chơi.” Cô lại bị anh dẫn về phòng của anh, ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ.

“Này.” Phó Dư đưa cho cô một cái tay cầm, mở máy tính ra, để hình chiếu đến màn hình ti vi đối diện.

Họ sẽ chơi một tựa game steam dành cho hai người, tên là It Takes Two.

“A, chết rồi.”

“Sao em lại chết rồi.”

“Thật sự có thể qua không vậy?”

…… Ở cấp đầu tiên, Kiều Sanh bị kẹt lại, có trạm gác đột nhiên xuất hiện, cô luôn nắm bắt không tốt thời cơ, sau đó bị chết, lặp lại hơn mười lần khiến cô bực bội khó chịu.



Phó Dư ở bên cạnh thấy dáng vẻ hờn dỗi của cô, đáng yêu đến buồn cười, một tay ôm lấy Kiều Sanh ở bên cạnh ôm vào trong lòng, anh hôn lên sườn mặt cô, nói nhỏ: “Đừng giận mà, cơ chế của trạm gác này có vấn đề, để anh.”

Anh cầm lấy tay cầm của Kiều Sanh, nắm bắt cơ hội, linh hoạt nhảy qua, bắt đầu cuộc phiêu lưu tiếp theo.

Không thể không nói, trò chơi này được công nhận là trò chơi hay nhất giúp các cặp đôi gia tăng tình cảm.

Phó Dư nhìn thấy Kiều Sanh làm nũng ở trong lòng mình, bĩu môi phàn nàn bản thân không qua được.

Chơi đến gần ba giờ, tinh thần của Kiều Sanh đã không theo kịp, bởi vì uống thuốc và thói quen sinh hoạt, cô thấy buồn ngủ, cô che miệng ngáp mấy cái, vành mắt cũng hơi ươn ướt.

“Lên giường anh ngủ nha?” Anh véo nhẹ mặt cô, lại hôn vào cái miệng nhỏ.

“Còn anh thì sao?” Cô dựa vào vai anh, uể oải hỏi.

“Anh chơi game tiếp.”

“Dạ vâng.”

Kiều Sanh cũng không làm nũng nữa, cô nằm lên trên giường của Phó Dư.

Đúng là không mềm, ván giường khá cứng, nhưng chăn rất mềm, giống như bông, có thể rơi vào bên trong.



Cô kéo chăn ra, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Giường của Phó Dư đều là màu xám đen, chỉ có làn da trắng của Kiều Sanh là màu sáng, một đen một trắng, đối lập vô cùng lớn, tầm mắt của Phó Dư đang nhìn màn hình dần bị thu hút.

Mãi cho đến khi anh không thể tập trung vào trò chơi ở trước mắt, anh bỏ tay cầm xuống, tắt TV và máy tính, kéo chăn ra, nằm cạnh Kiều Sanh.

Kiều Sanh đang ngủ nghiêng mặt, Phó Dư mặt đối mặt với cô, anh có thể nhìn thấy cơ thể của cô phập phồng sau mỗi lần cô hít thở, và đôi môi dưới đỏ mọng hơi hé mở.

Anh đến gần, giơ tay ra ôm lấy eo cô, cằm để ở trán cô, ôm cô vào trong lòng mình và cũng nhắm mắt ngủ trưa.

Kiều Sanh là bị nóng đến tỉnh, cô như bị ôm vào trong một cái lò lửa, trong mơ cô muốn vứt đi, nhưng vẫn bị nhét vào lại, độ nóng thiêu đốt cô nóng đến khó chịu.

Trong mơ cô cố gắng kéo chăn ra, muốn chạy ra khỏi cái ôm của Phó Dư, nhưng vẫn bị Phó Dư ngăn lại, thậm chí còn sợ cô lại bị cảm, Phó Dư dùng chăn che đậy cho cô kín mít, tiếp tục ôm cô, chân dài còn gác lên trên chân cô.

“Nóng…” Cô mở mắt ra, giọng nói trầm thấp, có hơi khàn, tóc ở trên trán bị mồ hôi thấm ướt, dán vào da.

Phó Dư dậy sớm hơn cô, nhưng anh vẫn không dậy, anh ôm cô, quàng tay qua cổ của cô, cầm điện thoại xem tin tức.

Nghe thấy tiếng của Kiều Sanh, anh tắt điện thoại, kéo khoảng cách của hai người ra, nhìn thấy Kiều Sanh ở trong lòng anh, mặt nóng đến đỏ bừng, thở hổn hển, trái tim lộp bộp.

Xong rồi, hình như, làm sai rồi.