Chương 40: Liếʍ Huyệt

Phó Dư lấy khăn giấy ở đầu giường lau mồ hôi trên trán của cô từng chút một, gương mặt tràn đầy vẻ hối lỗi khiến Kiều Sanh bị nóng đến tỉnh cũng không thể nào nổi giận được, chỉ đành nâng mặt để anh lau.

Tấm chăn bông trên người cô được vén lên, người cô vẫn còn nóng, phía sau lưng đổ đầy mồ hôi, cô không nhịn được mà kéo vạt áo trước của mình lên quạt quạt gió.

“Em có muốn bật điều hòa không?” Phó Dư thấy chột dạ vì đã làm ra điều sai trái, chớp chớp mắt với cô như đang làm nũng.

“Không cần đâu, một lát nữa sẽ ổn thôi.” Cô như bị mê hoặc mà duỗi tay ra và chạm nhẹ vào đôi mắt của anh, mà Phó Dư cũng không hề né tránh, chờ cô chạm vào.

“Sao vậy?” Anh được vuốt ve nên có chút sững sờ, khiến cho trong đầu Kiều Sanh đột nhiên hiện lên một từ “đơn thuần”.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy anh có chút đáng yêu.” Cô mỉm cười sau đó thu tay về.

“Thật sao!” Anh có chút vui mừng, nhìn cô với đôi mắt sáng ngời, Kiều Sanh nghĩ nếu như anh có cái đuôi, chắc chắn bây giờ nó đã vẫy loạn lên luôn rồi.

“Anh rất yêu em.” Anh lại bắt đầu nói, sau đó cúi người xuống hôn cô, không có suy nghĩ nào khác, chỉ đơn thuần là một nụ hôn.

Sau một nụ hôn dài, ý vị liền thay đổi.

Có lẽ vì ngày hôm qua vừa được “ăn thịt”, cho nên các hành động thân mật của Phó Dư cũng bắt đầu trở nên mãnh liệt hơn.

Chăn bông đã bị họ đá về chân giường bởi vì nóng, Kiều Sanh bị anh đẩy xuống giường.

“Hơi giống như một giấc mơ vậy.” Anh chống người lên trên thân thể cô, khuỷu tay đặt bên cạnh bả vai cô, một tay nhẹ nhàng vén lại những sợi tóc rối rơi trên gương mặt cô, sau đó phác họa từng chút một đường nét của cô.

Kiều Sanh nằm trên giường anh như thế này, mặc cho anh đùa giỡn, như thể những du͙© vọиɠ của anh đều đã trở thành hiện thực, động tác của anh cũng trở nên nhẹ nhàng chậm rãi hơn không ít, anh không muốn phá vỡ cái gọi là “giấc mơ” này.

Ánh mắt cô có chút hoảng hốt và mờ mịt, nhưng cũng vô cùng tin tưởng và ỷ lại vào anh mà không hề động đậy.

Quần áo ở eo và bụng đã kéo lên trên ngực, đồng thời nút gài áσ ɭóŧ ở sau lưng cũng lặng lẽ bị cởi ra, mà Kiều Sanh thì đang đắm chìm trong nụ hôn với Phó Dư không rảnh để quan tâm đến những thứ khác.



Nụ hôn của anh vừa dài vừa sâu, anh liếʍ láp mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng cô, mυ"ŧ lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, kéo ra một sợi chỉ bạc.

Ngực của cô bị bàn tay anh xoa nắn, những ngón tay mang theo vết chai vô cùng tàn nhẫn mà cọ xát, nhéo núʍ ѵú của cô. Cảm giác tê dại lan ra khắp cơ thể, khiến cô không thể nào chịu nổi, bàn tay nắm chặt lấy ga trải giường, một đen một trắng tương phản mãnh liệt.

“Em yêu, anh liếʍ cho em được không.” Anh từng chút, từng chút một liếʍ sạch nước bọt chảy ra từ khóe miệng cô: “Rất thoải mái, phải không?”

Đuôi mắt cô ửng hồng, ngượng ngùng nhìn anh sau đó gật đầu, cô cũng rất muốn biết cảm giác đó là như thế nào. Trong ký ức của cô, cao trào mà ngày hôm qua Phó Dư mang đến cho cô vẫn còn vô cùng mới mẻ, dư vị là bất tận, lúc ấy nó như phát ra từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn.

Phó Dư cởϊ áσ của mình ra sau đó lót xuống dưới chiếc mông nhỏ của cô.

Anh lại kéo chiếc quần ngoài của cô xuống, lập tức nhìn thấy cô đang mặc một chiếc qυầи ɭóŧ ren, còn có thể lờ mờ nhìn thấy một mảnh ẩm ướt ở giữa Khi anh cởi nó ra, ngón giữa của anh cách một lớp vải còn khẽ cào nhẹ, khiến cơ thể Kiều Sanh khẽ run lên.

Anh quỳ gối xuống đối diện với hoa huyệt của cô, tách hai chân của cô ra, đặt lên vai mình, sau đó vùi mặt mình vào đó.

Nước trong huyệt nhỏ không chảy ra quá nhiều, vì vậy trước tiên anh liếʍ âm đế như ẩn như hiện kia, đầu lưỡi tách miệng huyệt ra, khảy nhẹ viên hoa hạch nhỏ. Đầu lưỡi mềm mại, trơn trượt, khác hẳn với cảm giác dùng tay xoa nắn vào ngày hôm qua, đôi môi ấm áp vừa mυ"ŧ vừa hôn, cảm giác vô cùng thoải mái.

Trong khoảnh khắc mà hàm răng kia cắn xuống, cuối cùng cô không nhịn được nữa phải kêu lên, tiếng rên dịu dàng của nữ sinh vang vọng trong phòng, cả thị giác và thính giác đều bị kí©h thí©ɧ, da^ʍ mỹ vô cùng.

Hoa huyệt bị kí©h thí©ɧ chảy ra càng nhiều nước, huyệt nhỏ vốn vô cùng chặt chẽ cũng bắt đầu hé mở, Phó Dư bắt đầu men theo khe huyệt mà đưa lưỡi vào trong.

Từng tiếng mυ"ŧ nước “tách tách” cùng với tiếng thở hổn hển của cô hòa vào với nhau, cô được liếʍ đến vô cùng sảng khoái, cuối cùng cô cũng biết cảm giác này thoải mái như thế nào. Nó thoải mái đến mức khiến đôi chân của cô đặt trên vai Phó Dư bắt đầu dùng sức, đè mạnh khiến cho đầu của Phó Dư vùi càng xâu vào hoa huyệt của mình, mái tóc ngắn của Phó Dư cọ vào phần đùi trong của cô, khiến cô có chút ngứa.

Nước từ trong hoa huyệt chảy ra đều bị anh liếʍ sạch, tiếng nuốt xuống “ừng ực” không ngừng vang lên, cho đến khi đầu lưỡi của anh bắt đầu tăng tốc ra vào, cô lập tức đạt đến cao trào, từng dòng chất lỏng không ngừng tuôn ra, chảy lên cằm anh, dọc theo quai hàm chảy xuống hầu kết, sau đó là đến xương quai xanh.

Sau cao trào, cô trở nên mơ màng, cơ thể vẫn đang không ngừng run rẩy, hai chân vẫn còn đang đặt trên người anh, một giây tiếp theo, hai chân của cô đã bị anh gập lại đè lên trên ngực, anh cũng phủ cơ thể của mình lên người cô.

“Em yêu, đến lượt anh.”