Chương 46: Kỳ Sinh Lý

Máy bay bay hai tiếng đã đến địa điểm hoàn toàn mới, với khí hậu và hoàn cảnh khác hoàn toàn thành phố H, vừa nhìn đã thấy bầu không khí nhiệt đới phong tình của hòn đảo.

Nóng, thật sự vừa nắng vừa nóng.

Máy bay hạ cánh, sau khi lấy vali ở băng truyền hành lý, Kiều Sanh đến toilet thoa thêm kem chống nắng. Cô đã thoa một lần trước khi ra khỏi nhà, thế nhưng nơi này tia cực tím thật sự quá mạnh, nếu không thoa thêm có khi còn chưa tới khai giảng kỳ huấn luyện quân sự, có thể cô đã đen đi mấy tone.

Cô mặc áo chống nắng lên, mang theo mũ, đeo mắt kính, mặc dù quần đùi đang mặc không che được bao nhiêu nhưng cô đã thoa một lớp chống nắng thật dày.

"Đi thôi!" Khi cô đi ra, cô đeo mắt kính to che đi nửa gương mặt, lại mang mũ, chỉ nhìn thấy cằm nhọn lộ ở bên ngoài.

Bọn họ lái xe tới khách sạn, rồi làm thủ tục vào ở tại sảnh khách sạn, suốt quá trình, chỉ có lúc xuống xe mới tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời, không tới một phút đồng hồ, nhưng Kiều Sanh cảm thấy việc chống nắng của cô cũng không uổng, dù sao tia cực tím cũng khó ngăn chặn.

Họ chỉ đặt một phòng, có giường lớn.

Lúc đặt khách sạn, họ chỉ nhìn nhau một cái, sau đó quyết định đặt phòng đơn, hai người đã thân thiết đến mức này rồi thì cũng không sao cả.

Dù sao Kiều Sanh cũng đã chuẩn bị tốt, chuyến đi lần này, sớm hay muộn cũng phải chuẩn bị tâm lý cho chuyện gì đó xảy ra.

Đương nhiên, khi bố mẹ hỏi, họ vẫn nói là đặt hai phòng cho mọi người yên tâm.

Nhận thẻ phòng từ quầy lễ tân xong, Phó Dư đưa cho Kiều Sanh, để cô đi phía trước, anh ở phía sau kéo vali của hai người.

Phòng họ ở tầng 7, là phòng có thể nhìn thấy cảnh biển, có ban công lớn, Kiều Sanh thích ban công của họ, nên mới đặt khách sạn này.



"Chúng ta có thể ở trên sân thượng ngắm bình minh, còn có hoàng hôn, chắc là sẽ rất đẹp!" Lúc ấy Kiều Sanh đã nói như vậy.

Căn phòng rất lớn, bước vào cửa là phòng khách nhỏ, có sô pha, bàn trà, bàn ăn ở bên trong, còn có tủ lạnh đầy đủ, phòng ngủ với phòng tắm đều ở bên trong.

Phòng ngủ cũng lớn, khoảng chừng 20 mét vuông, bên trong là giường lớn, bên trên trải tấm ga trải giường màu trắng tinh là một bó hoa, trông cực kỳ lãng mạn. Phó Dư đẩy hai chiếc vali đặt ở bên cạnh.

Kiều Sanh đi đến ban công, trên ban công đặt một chiếc bàn nhỏ, từ ban công nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cách đó không xa là khoảng trời xanh biển xanh mênh mông rộng rãi.

"Góc ban công này thật sự không tồi!" Cô ngoảnh vào trong phòng vẫy tay với Phó Dư, ý bảo anh cũng lại đây.

"Nước." Phó Dư mở nắp chai đi tới, đưa cho cô: "Rất đẹp.”

Anh nhìn nhìn xung quanh, phòng bên cạnh cũng có ban công, chỉ là có tấm kính thủy tinh ngăn cách tạo nên một tấm màn ngăn tầm mắt.

"Đói không?" Họ về phòng, điều hòa đã được bật, Phó Dư lật đi lật lại thực đơn khách sạn để ở bên ngoài phòng khách, rồi hỏi Kiều Sanh.

"Hơi hơi, có món gì ngon không anh?”

Anh đưa thực đơn cho cô, Kiều Sanh nhìn mấy món hải sản lại đưa lại, Phó Dư cũng hơi lưỡng lự, lấy điện thoại khách sạn gọi đồ.

"Phòng tắm..." Kiều Sanh định đổi một bộ đồ khác, lại chú ý thấy bên cạnh phòng tắm có vách ngăn bằng thủy tinh.

"Hả?" Phó Dư cũng thấy: "Chắc là có thể điều chỉnh độ trong suốt." Anh tới chỗ chốt mở tìm tìm, phát hiện được cái nút điều chỉnh.



"Em đi tắm rửa thay đồ." Điều chỉnh xong Kiều Sanh ôm quần áo đi vào.

Thế nhưng ở bên ngoài Phó Dư nghe thấy tiếng nước chảy tí tách lại thấy trong lòng bối rối.

Lúc này cơm trưa cũng được đưa lên.

Cạch một tiếng, cửa kính phòng tắm bị đẩy ra, Kiều Sanh đầy hơi nước đi ra. Vì để không làm ướt tóc, cô cuộn tóc lên đầu, nhưng vẫn có mấy sợi tóc không nghe lời rơi xuống mặt, khuôn mặt cô vừa nhỏ vừa mềm mại, cô mặc bộ đồ có vẻ mát mẻ, thắt lưng buộc lại, trên xương quai xanh còn có vài giọt nước trong suốt chưa lau khô, đôi chân thon dài cân xứng đang không ngừng hấp dẫn tầm mắt Phó Dư.

"Ăn cơm nào bé cưng.”

Vô cùng thân thiết, Kiều Sanh như được huấn luyện, vừa nghe thấy Phó Dư gọi cô là bé cưng, cô liền cảm thấy không thể hiểu được Phó Dư, chính cô cũng bắt đầu trở nên không bình thường.

"Ừm, đến đây... “

"Bé cưng, có phải là còn hai ngày nữa là hết?”

"Cái gì?”

"Kỳ sinh lý của em.”

"... Ừm.”

"Bé cưng anh rất nhớ em..." Giọng nói khàn khàn mà trầm ấm vang lên trên bàn ăn.