Chương 47: Đen Mặt

Cách ngày sinh nhật của Phó Dư còn bốn ngày.

Về chuyện quà sinh nhật, có lẽ Kiều Sanh phải bàn trước với Phó Dư. Cô là một người rất thích nghi thức, cho nên mỗi lần sinh nhật bạn bè cô, cô đều đắn đo rất lâu xem nên tặng cái gì để họ thấy vui vẻ nhất.

Phó Dư là bạn trai cô, đương nhiên lại càng tốn sức lực và thời gian hơn.

Đương nhiên Phó Dư cũng biết Kiều Sanh cực kỳ coi trọng việc này, có khi cũng có thể nhìn thấy cô một mình lặng lẽ dùng di động tìm kiếm cái gì đó, cho nên anh cũng cực kỳ chờ mong.

Đương nhiên sinh nhật anh, Kiều Sanh đã chuẩn bị xong cả rồi.

Ban ngày họ đi chơi, bởi vì lý do cơ thể của Kiều Sanh nên họ không đi tới bờ biển. Bên cạnh hòn đảo có núi, hai ngày của họ, một ngày đi dạo ở trong thành phố, một ngày đi leo núi, còn buổi tối lại trôi qua có hơi nóng bỏng.

Cùng ngủ trên một cái giường, nói không có cảm giác là giả. Thế nhưng thấy được sờ được mà không ăn được, cực kì đau khổ.

Hai ngày nay Phó Dư sống giống như hòa thượng khổ tu

trong chùa vậy, Kiều Sanh nhìn mà bật cười, buổi tối lại còn đổ thêm dầu vào lửa, Phó Dư trêu ghẹo nói: "Xem sau này anh xử lí em như nào.”

Cuối cùng kỳ sinh lý cũng qua, Kiều Sanh cảm giác mình giống như con cừu nhỏ đang đợi bị làm thịt, lúc nào cũng có thể bị sói đói ở bên cạnh ăn thịt.

Nhưng mà, cô cũng biết rõ, tuy còn chưa đưa vào trong nhưng mà họ đều có một lớp ranh giới đè nặng đối với đêm đầu.

Phó Dư chờ cô trưởng thành, mà chính cô cũng thấy có cảm giác nghi thức đối với việc phá thân, thời gian, địa điểm, hoàn cảnh, bầu không khí thiếu một thứ cũng không được.

"Em muốn đi bơi!" Cuối cùng cô không có gì trói buộc nữa, đi đến bờ biển mà mình đã luôn luôn muốn tới từ lâu.

Cô mang theo rất nhiều áo tắm đẹp ra ngoài, sau khi vào phòng tắm thay đồ, cô mặc áo sơ mi của Phó Dư đi ra.



Sơ mi của Phó Dư cực kì dài, đã che được hai phần ba đùi cô, còn dài hơn váy ngắn của cô.

"Qua đây." Nhìn Kiều Sanh mặc đồ của mình, trong mắt Phó Dư đều là màu đen.

"Để anh nhìn xem bé mặc áo tắm gì." Kiều Sanh vẫn không chịu cho anh xem cô mặc áo tắm thế nào, cho nên anh đành tự mình động thủ.

Kéo cô vào trong l*иg ngực của mình, nhìn trên mặt Kiều Sanh mang theo biểu cảm bất an không yên, anh nghĩ đến gì đó, mặt hơi đen lại, anh kéo áo sơ mi của anh ra, mặt càng thêm đen.

Thảo nào không chịu cho anh xem.

Đồ Kiều Sanh mặc cực kỳ nóng bỏng, là bikini điển hình, áo tắm màu đen kiểu bra tam giác, màu đen có vẻ trắng đến phát sáng, có một sợi dây nhỏ ở trên cổ, làm cho cần cổ càng thêm thon mảnh, như vậy cũng đã làm Phó Dư đau đầu rồi, ở giữa áo còn có một vòng tròn rỗng, khe ngực cứ như vậy mở rộng ra hấp dẫn tầm mắt. Quần bơi cũng vậy, dây lưng tinh tế treo trên xương hông cô, nhìn qua đã thấy lỏng lẻo như sắp tuột.

"Chắc chắn là mặc như này?" Anh đau đầu.

Không phải Phó Dư thích quản Kiều Sanh ăn mặc như nào, cô mặc thế nào anh cũng thích, đây là tự do của cô, thế nhưng mặc như này, mí mắt anh giật giật, không phải anh giữ của mà là anh không thích người khác dùng ánh mắt mê đắm nhìn Kiều Sanh.

"Cứ mặc áo của anh lúc bơi đi, không cởi ra có được không." Anh nhìn cô thương lượng, bộ đồ này, chính anh nhìn cũng muốn xé ra, sau đó mạnh mẽ xuyên qua chứ đừng nói đến người khác: "Hửm? Có được không?" Anh bắt đầu ôm cô làm nũng, giống như gấu Koala, ôm chặt cô, đầu không ngừng cọ ở trước ngực cô, giống như nếu cô không đồng ý, anh sẽ không ngừng lại.

"..." Tuy lúc cô mua quần áo cũng đã nghĩ tới có trường hợp như vậy, thế nhưng thấy ‘đàn ông đích thực’ làm nũng, cô vẫn không nghĩ tới, vận mệnh thật nhỏ bé.

Cuối cùng cô vẫn mặc áo sơ mi để bơi, chỉ là sau đó áo sơ mi ướt nhẹp dính chặt lấy người cô, nửa che nửa đậytrông càng thêm hấp dẫn... Phó Dư cũng không ngờ, vì thế lúc ở dưới biển cứ bơi quanh cô, giống như cá mập đang bảo vệ nàng tiên cá vậy, ngăn cản ánh mắt mơ ước của người khác.

"Ha ha" Cuối cùng, anh nhận được tiếng cười nhạo không thương tiếc của Kiều Sanh, anh đè cô trên ghế ở bờ cát, mạnh mẽ hôn cô một hồi.

"Em chờ đi!”