Chương 4-2: Ký kết với hệ thống 2

(tiếp theo)

Đây là lời

nói

êm tai nhất mà Y La

đã

từng được nghe.

“Xin hãy mau giúp tôi!” Y La nức nở cầu xin.

“Đừng lo lắng, để tôi nhìn xem sao.” Lưu chuyên gia cũng

không

vội vã mở thùng dụng cụ mà cẩn thận quan sát đồng hồ đếm ngược trước ngực Y La cùng với mấy sợi dây điện lộ ra ngoài.

không

có cách nào xác định, dường như dây nào cũng có thể là dây nóng (dây nóng: là dây điện khi cắt

sẽ

làm kích hoạt bom)

“Điều khiển từ xa đâu?” Lưu chuyên gia bỗng nhiên hỏi.

“Ở đây!” vẫn luôn ngồi bên cạnh, Mạc Tôn đem điều khiển từ xa trong tay đưa qua.

Lưu chuyên gia nhận lấy, cẩn thận kiểm tra, điều khiển từ xa rất

nhỏ, chỉ bằng

một

phần ba lòng bàn tay, thiết kế cũng vô cùng đơn giản. Chỉ

một

chốc Lưu chuyên gia

đã

xem xong, sau đó ông đồng ý với phán đoán của Mạc Tôn “Điều khiển từ xa này chỉ có nút bấm kích hoạt bom,

không

có nút dừng đồng hồ.”

“Cái gì?” Lý Thiên Nguyên hoảng hốt kêu lên.

“Thực



ràng, người này chắc chắn là muốn phá hủy cục cảnh sát, còn đội trưởng Trương, chắc chỉ là nhân tiện mà thôi.” Mạc Tôn

nói.

Lưu chuyên gia vẫn chưa

nói

xong, ông cẩn thận mở lớp vỏ ngoài của quả bom trước ngực Y La, để lộ ra

một

biểu tượng bên trong, đó là

một

con cá heo,

một

con cá heo

nhỏ

đang

từ mặt biển nhảy vọt lên

không

trung.

Nhìn đến biểu tượng này, trong nháy mắt, mày Mạc Tôn nhíu lại “Tổ chức Lam Hải?”

“Đúng thế!” Lưu chuyên gia gật đầu, ngay sau đó ảo não

nói

“Thành viên của tổ chức Lam Hải, Cá Heo

đã

tự tay thiết kế quả bom này, tôi

không

chắc có thể gỡ được quả bom này trong năm phút đồng hồ

không

nữa.”

Lưu chuyên gia vừa

nói

vừa thử tìm xem có thể xác định được dây điện nào là để dừng quả bom

không, cho dù vậy ông cũng chẳng thể nào chắc chắn được.

Tổ chức Lam Hải là tổ chức buôn bán vũ khí lớn nhất

trên

thế giới. Bản thân bọn họ chẳng tiến hành các hoạt động khủng bố nào cả, nhưng bọn họ lại là nguồn cung cấp vũ khí cho bất cứ tổ chức khủng bố nào cần đến, súng ống đủ các loại kích cỡ, các loại bom lớn

nhỏ. Thành viên tổ chức Lam Hải đều lấy hình tượng sinh vật biển để đại diện cho mình, Cá Heo chính là người chế tạo bom nổi nhất của tổ chức Lam Hải trong ba năm gần đây, bom của người này có sức công phá rất lớn mà còn khó tháo dỡ.

“Các

anh

đang

nói

chuyện gì vậy?” Y La

không

biết tổ chức Lam Hải là cái gì cả,



chỉ muốn những người này giúp



tháo dỡ bom

trên

người



“Mau giúp tôi gỡ bom xuống

đi

mà.”

“Lưu chuyên gia, ông có thể tháo gỡ bom xuống

không?” Lý Thiên Nguyên nhìn đồng hồ

đang

từng bước lùi thời gian, nôn nóng hỏi.

“Tôi … tôi

không

tìm thấy.” Khi đồng hồ từ số ba chuyển thành số hai, Lưu chuyên gia ủ rũ buông lỏng tay.

“Lưu chuyên gia, vẫn còn thời gian mà, ông thử lại

đi.” Lý Thiên Nguyên

nói, chưa đến giây cuối

thì

đừng từ bỏ a.

“không

có thời gian, đây là loại bom nơ tron mới nhất,

một

ống có thể gây sóng xung kích ảnh hưởng

không

gian năm mươi mét, ở đây có sáu ống.” Lưu chuyên gia chỉ vào quả bom trước ngực Y La “Nếu toàn bộ các ống này phát nổ,

thì

tòa nhà lớn này có thể bị san thành bình địa (đất bằng).”

Cho nên

không

phải là ông

không

nghĩ đến việc kiên trì đến giây cuối để gỡ bom, mà cho dù đến giây cuối cùng

thì

có khả năng rất lớn là bom

không

thể tháo gỡ được, ông lựa chọn

không

điều kiện vẫn còn thời gian

thì

nên mang người có bom

trên

người rời

đi.

Đúng vậy, cần thiết phải rời

đi, tuyệt đối

không

thể để bom phát nổ trong cục cảnh sát được.

Còn lại ba phút, ba phút

thì

có thể đưa con tin

đi

đâu? Lý Thiên Nguyên bắt đầu tự hỏi.

“Các

anh

có ý gì?” Y La

không

hiểu ý tứ sâu xa của Lưu chuyên gia nhưng



hiểu vị chuyên gia gỡ bom này định bỏ rơi

cô,



kinh hoảng giữ chặt lấy tay vị chuyên gia

đang

định rời

đi, kích động kêu lên “Ông mau gỡ bom xuống cho tôi

đi, dây màu đỏ hoặc dây màu xanh, ông mau cắt giúp tôi

đi

mà,

không

còn thời gian nữa đâu.”

Y La chỉ vào hai sợi dây điện trước ngực, nôn nóng kêu lên, trong TV đều diễn như vậy mà? Tìm sợi dây điện, cắt đứt là xong thôi mà.

“Thực lòng xin lỗi

cô.” Mặt Lưu chuyên gia đầy áy náy “Tôi

không

thể xác định được cắt sợi dây nào mới ngừng bom lại được.”

“Ông

không

phải là chuyên gia gỡ bom sao?” Y La mở thùng dụng cụ bên cạnh Lưu chuyên gia, lấy ra

một

cây kéo nhét vào tay Lưu chuyên gia, cầu xin

nói

“Ông cắt

đi, ông cắt

một

dây

đi,

không

cần bỏ tôi lại, tôi

không

muốn chết đâu.”

“Xin lỗi.” Lưu chuyên gia chỉ có thể

nói

xin lỗi

không

ngừng, nhưng ông

không

thể cắt, cho dù chỉ có hai sợi dây điện, tỉ lệ sống hoặc chết là năm mươi phần trăm, nhưng ông

không

thể cắt,

không

chỉ bởi vì mạng sống của ông, mà còn vì những hậu quả to lớn xảy ra nếu quả bom nổ trong sở cảnh sát.

“Tôi

không

muốn chết, tôi

không

muốn chết …” Khát vọng sinh tồn làm Y La túm

thật

chặt tay Lưu chuyên gia, giống như

đang

nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Tiếng tích tích của đồng hồ đều đặn vang lên, thời gian chỉ còn lại hai phút mười sáu giây.

“không

muốn chết

thì



đi

theo tôi.”

một

bàn tay chợt đưa đến, thô bạo kéo Y La

đang

ngồi bệt dưới đất,

đi

nhanh ra ngoài.

“Mạc Tôn, cậu làm gì đó?” Lý Thiên Nguyên kinh hãi kêu lên.

“Tất cả tránh ra! Tránh ra!” Mạc Tôn

không

để ý đến

anh

ta,

anh

vừa kéo Y La nhanh chóng hướng ra ngoài cổng chạy, vừa hô to để người xung quanh tránh ra.

Mạc Tôn đẩy mạnh Y La vào

một

chiếc xe Jeep, sau đó

không

kịp đóng cửa, mở máy, nhấn ga vọt ra ngoài, dùng tốc độ lớn nhất lao nhanh như điên về hướng đường ven biển.

Hành động lái xe nguy hiểm như vậy gây sợ hãi cho tất cả mọi người và xe cộ

trên

đường.

“Nghe này!” Mạc Tôn vừa lái xe, vừa nghiêm túc

nói

“cô

phải hiểu rằng quả bom này

không

gỡ xuống được.”

“anh



anh

định ném tôi xuống biển sao?” Y La còn nhớ



lời người đàn ông này

đã

nói.

“Đúng thế!”

Trong nháy mắt, nỗi tuyệt vọng và thê lương bao trùm lấy Y La.

“Nhưng



vẫn có 50% cơ hội để sống sót.” Ngay sau đó, Mạc Tôn

nói

thêm.

Trong mắt Y La lóe lên tia sáng,



quay đầu nhìn sườn mặt của người đàn ông.

“trên

đồng hồ hẹn giờ có hai dợi dây điện, tuy rằng

không

phải quả bom nào cũng có hai loại dây dẫn xanh đỏ, nhưng đối với loại bom bán lẻ do tổ chức Lam Hải bán ra đều có hai dây dẫn điện xanh đỏ.

nói

cách khác, trong hai sợi dây điện này nhất định có

một

sợi

sẽ

dừng được quả bom. Cắt sai



sẽ

chết nhưng cắt đúng

thì



có thể sống.” Mạc Tôn quay đầu liếc nhìn Y La

một

cái “Còn

một

phút hai mươi giây, tôi đưa



đến bờ biển, trước khi bom phát nổ,



hãy chọn

một

sợi rồi cắt,



sẽ



một

phần hai cơ hội để sống sót.”

Lúc trước, Mạc Tôn

nói

không

dừng được bom

sẽ

ném



gái

này xuống biển chẳng qua chỉ là tiện miệng

nói

đùa mà thôi.

anh

cũng

không

hi vọng rằng câu

nói

của mình thành sấm. Nên

anh

mới kéo Y La chạy ra ngoài, giống như lời



đã

nói

vậy, chỉ có hai sợi dây điện mà thôi, cũng phải đánh cuộc

một

lần. Chuyên gia tháo gỡ bom

không

dám cắt, vậy để chính con tin làm

đi,

anh

phải cho



một

cơ hội được sống, cho dù cơ hội đó chỉ có 50% mà thôi.

Giống như

đã

từng, cho dù dưới tình huống nguy hiểm đến cỡ nào

anh

cũng

không

bao giờ từ bỏ đồng đội của mình.

Y La ngẩn ra, nắm cây kéo trong tay

thật

chặt. Cây kéo này là



lấy trong thùng dụng cụ của Lưu chuyên gia, khi bị Mạc Tôn kéo ra ngoài

thì



vẫn cầm

trên

tay.

“Cho nên, từ giờ trở

đi, đừng khóc, đừng hoảng hốt, dùng hơn

một

phút đồng hồ còn lại của

cô, hãy suy nghĩ

thật

kĩ nên cắt sợi dây nào.” Mạc Tôn

nói, tay lái chuyển,

đi

vào làn ngược chiều, xông thẳng ra con đường ven biển.

(Chú ý, chú ý, bom sắp phát nổ, cần cắt dây nguội ngay lập tức)



âm

thanh này,

âm

thanh lúc trước

đã

nhắc nhở



có bom.

“Vậy nên cắt sợi dây nào?” Y La như ‘lấy ngựa chết làm ngựa sống’ hỏi

“Đừng hỏi tôi, chính



quyết định

đi!” Chính mình quyết định sống chết của chính bản thân mình.

(đã

nhận được thông tin cần giúp đỡ, xin hỏi có muốn

yêu

cầu trợ giúp hay

không.)

âm

thanh lạnh như băng của máy móc thực

sự

đáp lại lời Y La.

Muốn muốn muốn! Y La quả thực là mừng muốn chảy nước mắt rồi, điên cuồng gật đầu.

(Nếu như muốn

yêu

cầu trợ giúp, trước hết cần tiến hành ký kết.) Giọng

nói

máy móc lại vang lên nhắc nhở.

Bốn mươi giây, còn có bốn mươi giây, Y La nào có tâm trạng mà nghe gì nữa, trong nội tâm chỉ

không

ngừng hét to (Cho dù là cái gì tôi cũng đều đồng ý, nhanh

nói

cho tôi biết cần phải cắt dây nào.)

(Chờ

một

lát,

hiện

đang

tiến hành ký kết …)

Ba mươi sáu giây …

Còn qua

một

giao lộ nữa là đến bờ biển, Mạc Tôn lại nhấn ga “Sắp đến bờ biển rồi, khi còn lại năm giây tôi

sẽ

nhảy ra khỏi xe, xe

sẽ

lao xuống biển, nếu sau năm giây bom

không

nổ, tôi

sẽ

xuống dưới cứu

cô, nếu bom nổ …”

Mạc Tôn quay đầu nhìn Y La hơi hơi mỉm cười “cô

cũng chỉ có thể tự nhận là mình quá xui xẻo!”

Mạc Tôn

không

am hiểu an ủi người khác, càng

không

biết

nói

những đạo lý lớn lao, nếu Y La

không

thể sống sót

thì

cũng chỉ có thể dùng hai từ ‘xui xẻo’ mà hình dung.

không

phải là

anh

không



sự

đồng cảm, chỉ là thấy nhiều rồi nên tập mãi thành thói quen mà thôi!

Má! Y La

thật

muốn nhảy dựng lên tát cho người đàn ông này

một

cái,



chưa bao giờ thấy

một

người nào mà lạnh lùng như này.

(Tích, ký kết thành công)

Còn hai mươi giây …

Tới bãi biển rồi, Mạc Tôn cho xe chạy ga lớn nhất, lái xe xông thẳng về hướng biển.

Còn mười giây!

“không

còn thời gian nữa!” Y La

không

thể nhịn được mà kêu lên, cây kéo trong tay nâng lên …

(Xin hãy cắt sợi màu xanh!)

âm

thanh máy móc nhắc nhở.

Màu xanh! Y La giơ tay cầm sợi dây điện màu xanh trước ngực, rắc

một

cái, chỉ dùng

một

giây, cắt đứt sợi dây điện.

“Mẹ nó, ông đây vẫn chưa nhảy khỏi xe mà!” Thấy động tác của Y La, Mạc Tôn tức muốn hộc máu quát.

“Kít … kít …”

“Ầm!”



không

cài dây an toàn, Mạc Tôn phanh gấp

một

cái, làm đầu Y La đập vào taplo xe phía trước, Y La đau đớn kêu lên “Ai da!”

“…” Mạc Tôn

không

nói

gì, đầu tiên

anh

nhìn

thật

sâu vào Y La

đang

còn lấy tay che trán kêu đau, sau đó ánh mắt chuyển về phía đồng hồ hẹn giờ trước ngực

cô.

00:07:16

Móa, thiếu chút nữa

thì

lật thuyền trong mương!

[Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền

đi

trong mương chắc chắn

không

thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện

không

thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.]
.

“Làm tôi sợ muốn chết …” Lúc này, Y La cũng nhìn vào quả bom trước ngực mình, nhìn con số

trên

đồng hồ

đang

dừng lại, mừng chảy nước mắt “Tôi còn tưởng là mình chết chắc rồi.”

“cô

định kéo tôi làm đệm lưng hả?” Mạc Tôn lộ ra nụ cười nguy hiểm.

“Tôi … tôi đâu có.” Y La lắc đầu.

“không

phải là tôi

đã

nói, khi còn năm giây, tôi nhảy ra khỏi xe

thì



mới cắt dây điện hay sao, thế mà lúc nãy



đã

làm cái gì?” Mạc Tôn chỉ cần tưởng tượng

một

đời lừng lẫy của

anh

thiếu chút nữa

thì

lật thuyền trong mương

thì

khí nóng lại bốc lên đầu.

Chính

anh

chỉ nghĩ mang đến cho



gái

này

một

cơ hội nhưng lại quên nghĩ đến việc đối phương có thể giữ được ý chí trấn định vững vàng trước cái chết hay

không.

“Tôi …

anh

…” Ngày hôm nay Y La

đã

đủ xui xẻo lắm rồi,

thật

vất vả mới thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc,



vẫn còn chưa bình tĩnh lại được, vậy mà còn bị người này chất vấn như vậy, tức

thì

cũng nóng giận “Tôi cắt ngay

thì

sao? Chuyên gia gỡ bom

không

giúp tôi,

anh

thì

chỉ biết ném tôi xuống biển, tôi làm như vậy

thì

có vấn đề gì?”

Y La càng nghĩ càng tức giận, càng

nói

càng cảm thấy hợp lý đúng tình “Các

anh

không

giúp tôi, tôi tự cứu mình cũng

không

được nữa hả?”

“Được,



tự cứu mình là đúng, nhưng chẳng lẽ



không

nghĩ qua, nếu



cắt sai

thì

sẽ

làm liên lụy đến tôi sao?” Mạc Tô híp mắt hỏi.

“Ách …” Y La sửng sốt, đúng là



chưa nghĩ đến điều này.

“Hoặc là … chẳng lẽ



nắm chắc rồi mới cắt?” Mạc Tôn lại hỏi.

“Tôi …” Trong giây lát, Y La

không

biết phải trả lời thế nào.

nói



không

nắm chắc, chỉ là cắt đại, đó chính là tương đương với việc thừa nhận



muốn kéo

anh

ta làm đệm lưng. Nhưng nếu

nói



biết



rồi mới cắt, vậy

thì

càng khó giải thích hơn?



chẳng phải là chuyên gia gỡ bom, huống hồ ngay cả chuyên gia gỡ bom lúc nãy còn

không

nắm chắc nên cắt dây nào,

thì

làm sao mà



có thể biết được.

Mạc Tôn thấy vẻ mặt chột dạ của Y La, lông mày nhịn

không

được mà nhảy dựng,



gái

này chẳng lẽ là có vấn đề “Rốt cuộc là



muốn kéo tôi làm đệm lưng hay là



thực

sự

hiểu được việc gỡ bom?”

Cho dù là nguyên nhân nào, tôi cũng đều để mắt tới

cô.

Tác giả có lời muốn

nói:

đã

ký kết với hệ thống, giai đoạn đầu nữ chính rất ghét lão Mạc, nhưng lão Mạc lại để mắt đến

cô.