Chương 4: Ký kết với hệ thống

“Chuyên gia, mau, mau nhìn xem!” Lý Thiên Nguyên quay ra phía sau, hô lớn “Nguy hiểm còn chưa được giải trừ hoàn toàn, những người

không

có phận

sự

mau chóng rời khỏi đây

đi!”

Trong đám đông,

một

người đàn ông trung niên đeo kính mặc áo sơmi trắng, xách theo

một

thùng dụng cụ màu bạc bước nhanh đến.

“Lưu chuyên gia, còn năm phút.” Lý Thiên Nguyên nhắc nhở, mà lúc này,

trên

đồng hồ đếm ngược

đã

nhảy đến con số 04:59:59.

Chưa đến năm phút!

Người được gọi là Lưu chuyên gia cũng

không

để ý đến Lý Thiên Nguyên mà ngồi xuống trước mắt Y La

đã

bị dọa ngốc,

nhẹ

giọng trấn an “cô

đừng lo lắng, bây giờ tôi

sẽ

giúp



gỡ bom.”

Bây giờ tôi giúp



gỡ bom!

Tiếng trời a!

Đây là lời

nói

êm tai nhất mà Y La

đã

từng được nghe.

“Xin hãy mau giúp tôi!” Y La nức nở cầu xin.

“Đừng lo lắng, để tôi nhìn xem sao.” Lưu chuyên gia cũng

không

vội vã mở thùng dụng cụ mà cẩn thận quan sát đồng hồ đếm ngược trước ngực Y La cùng với mấy sợi dây điện lộ ra ngoài.

không

có cách nào xác định, dường như dây nào cũng có thể là dây nóng (dây nóng: là dây điện khi cắt

sẽ

làm kích hoạt bom)

“Điều khiển từ xa đâu?” Lưu chuyên gia bỗng nhiên hỏi.

“Ở đây!” vẫn luôn ngồi bên cạnh, Mạc Tôn đem điều khiển từ xa trong tay đưa qua.

Lưu chuyên gia nhận lấy, cẩn thận kiểm tra, điều khiển từ xa rất

nhỏ, chỉ bằng

một

phần ba lòng bàn tay, thiết kế cũng vô cùng đơn giản. Chỉ

một

chốc Lưu chuyên gia

đã

xem xong, sau đó ông đồng ý với phán đoán của Mạc Tôn “Điều khiển từ xa này chỉ có nút bấm kích hoạt bom,

không

có nút dừng đồng hồ.”

“Cái gì?” Lý Thiên Nguyên hoảng hốt kêu lên.

“Thực



ràng, người này chắc chắn là muốn phá hủy cục cảnh sát, còn đội trưởng Trương, chắc chỉ là nhân tiện mà thôi.” Mạc Tôn

nói.

Lưu chuyên gia vẫn chưa

nói

xong, ông cẩn thận mở lớp vỏ ngoài của quả bom trước ngực Y La, để lộ ra

một

biểu tượng bên trong, đó là

một

con cá heo,

một

con cá heo

nhỏ

đang

từ mặt biển nhảy vọt lên

không

trung.

Nhìn đến biểu tượng này, trong nháy mắt, mày Mạc Tôn nhíu lại “Tổ chức Lam Hải?”

“Đúng thế!” Lưu chuyên gia gật đầu, ngay sau đó ảo não

nói

“Thành viên của tổ chức Lam Hải, Cá Heo

đã

tự tay thiết kế quả bom này, tôi

không

chắc có thể gỡ được quả bom này trong năm phút đồng hồ

không

nữa.”

Lưu chuyên gia vừa

nói

vừa thử tìm xem có thể xác định được dây điện nào là để dừng quả bom

không, cho dù vậy ông cũng chẳng thể nào chắc chắn được.

Tổ chức Lam Hải là tổ chức buôn bán vũ khí lớn nhất

trên

thế giới. Bản thân bọn họ chẳng tiến hành các hoạt động khủng bố nào cả, nhưng bọn họ lại là nguồn cung cấp vũ khí cho bất cứ tổ chức khủng bố nào cần đến, súng ống đủ các loại kích cỡ, các loại bom lớn

nhỏ. Thành viên tổ chức Lam Hải đều lấy hình tượng sinh vật biển để đại diện cho mình, Cá Heo chính là người chế tạo bom nổi nhất của tổ chức Lam Hải trong ba năm gần đây, bom của người này có sức công phá rất lớn mà còn khó tháo dỡ.

“Các

anh

đang

nói

chuyện gì vậy?” Y La

không

biết tổ chức Lam Hải là cái gì cả,



chỉ muốn những người này giúp



tháo dỡ bom

trên

người



“Mau giúp tôi gỡ bom xuống

đi

mà.”

“Lưu chuyên gia, ông có thể tháo gỡ bom xuống

không?” Lý Thiên Nguyên nhìn đồng hồ

đang

từng bước lùi thời gian, nôn nóng hỏi.

“Tôi … tôi

không

tìm thấy.” Khi đồng hồ từ số ba chuyển thành số hai, Lưu chuyên gia ủ rũ buông lỏng tay.

“Lưu chuyên gia, vẫn còn thời gian mà, ông thử lại

đi.” Lý Thiên Nguyên

nói, chưa đến giây cuối

thì

đừng từ bỏ a.

“không

có thời gian, đây là loại bom nơ tron mới nhất,

một

ống có thể gây sóng xung kích ảnh hưởng

không

gian năm mươi mét, ở đây có sáu ống.” Lưu chuyên gia chỉ vào quả bom trước ngực Y La “Nếu toàn bộ các ống này phát nổ,

thì

tòa nhà lớn này có thể bị san thành bình địa (đất bằng).”

Cho nên

không

phải là ông

không

nghĩ đến việc kiên trì đến giây cuối để gỡ bom, mà cho dù đến giây cuối cùng

thì

có khả năng rất lớn là bom

không

thể tháo gỡ được, ông lựa chọn

không

điều kiện vẫn còn thời gian

thì

nên mang người có bom

trên

người rời

đi.

Đúng vậy, cần thiết phải rời

đi, tuyệt đối

không

thể để bom phát nổ trong cục cảnh sát được.

Còn lại ba phút, ba phút

thì

có thể đưa con tin

đi

đâu? Lý Thiên Nguyên bắt đầu tự hỏi.

“Các

anh

có ý gì?” Y La

không

hiểu ý tứ sâu xa của Lưu chuyên gia nhưng



hiểu vị chuyên gia gỡ bom này định bỏ rơi

cô,



kinh hoảng giữ chặt lấy tay vị chuyên gia

đang

định rời

đi, kích động kêu lên “Ông mau gỡ bom xuống cho tôi

đi, dây màu đỏ hoặc dây màu xanh, ông mau cắt giúp tôi

đi

mà,

không

còn thời gian nữa đâu.”

Y La chỉ vào hai sợi dây điện trước ngực, nôn nóng kêu lên, trong TV đều diễn như vậy mà? Tìm sợi dây điện, cắt đứt là xong thôi mà.

“Thực lòng xin lỗi

cô.” Mặt Lưu chuyên gia đầy áy náy “Tôi

không

thể xác định được cắt sợi dây nào mới ngừng bom lại được.”

“Ông

không

phải là chuyên gia gỡ bom sao?” Y La mở thùng dụng cụ bên cạnh Lưu chuyên gia, lấy ra

một

cây kéo nhét vào tay Lưu chuyên gia, cầu xin

nói

“Ông cắt

đi, ông cắt

một

dây

đi,

không

cần bỏ tôi lại, tôi

không

muốn chết đâu.”

“Xin lỗi.” Lưu chuyên gia chỉ có thể

nói

xin lỗi

không

ngừng, nhưng ông

không

thể cắt, cho dù chỉ có hai sợi dây điện, tỉ lệ sống hoặc chết là năm mươi phần trăm, nhưng ông

không

thể cắt,

không

chỉ bởi vì mạng sống của ông, mà còn vì những hậu quả to lớn xảy ra nếu quả bom nổ trong sở cảnh sát.

“Tôi

không

muốn chết, tôi

không

muốn chết …” Khát vọng sinh tồn làm Y La túm

thật

chặt tay Lưu chuyên gia, giống như

đang

nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Tiếng tích tích của đồng hồ đều đặn vang lên, thời gian chỉ còn lại hai phút mười sáu giây.

“không

muốn chết

thì



đi

theo tôi.”

một

bàn tay chợt đưa đến, thô bạo kéo Y La

đang

ngồi bệt dưới đất,

đi

nhanh ra ngoài.

“Mạc Tôn, cậu làm gì đó?” Lý Thiên Nguyên kinh hãi kêu lên.

“Tất cả tránh ra! Tránh ra!” Mạc Tôn

không

để ý đến

anh

ta,

anh

vừa kéo Y La nhanh chóng hướng ra ngoài cổng chạy, vừa hô to để người xung quanh tránh ra.

Mạc Tôn đẩy mạnh Y La vào

một

chiếc xe Jeep, sau đó

không

kịp đóng cửa, mở máy, nhấn ga vọt ra ngoài, dùng tốc độ lớn nhất lao nhanh như điên về hướng đường ven biển.

Hành động lái xe nguy hiểm như vậy gây sợ hãi cho tất cả mọi người và xe cộ

trên

đường.

“Nghe này!” Mạc Tôn vừa lái xe, vừa nghiêm túc

nói

“cô

phải hiểu rằng quả bom này

không

gỡ xuống được.”

“anh



anh

định ném tôi xuống biển sao?” Y La còn nhớ



lời người đàn ông này

đã

nói.

“Đúng thế!”

(còn tiếp)