Chương 4

Người chạy tới đầu tiên là mẹ của Tiêu Thanh Như, đối phương chạy chậm đến đi cửa phòng giải phẫu, "Tiểu Hứa, Thanh Như nhà dì ra sao rồi?"

Hầu kết bỗng nhúc nhích một cái, ngăn chặn cỗ uất khí này, "Còn đang giải phẫu, bác sĩ nói là viêm ruột thừa."

Mẹ Tiêu lo lắng bước đi hai bước, "Nếu là viêm ruột thừa thì tình hình khẳng định rất nghiêm trọng, sớm biết hôm nay dì không ra khỏi cửa, cũng sẽ không để lâu như vậy mới đến bệnh viện."

"Dì, trước tiên bác đừng có sốt sắng, đồng chí Tiêu khẳng định sẽ không có chuyện gì."

Mẹ Tiêu đời này chỉ có một trai một gái, một trái tim đều đặt vào trên người bọn họ.

Lúc này con gái nằm ở trong phòng giải phẫu, tình huống như thế nào bà ấy hoàn toàn không biết, sao có thể không lo lắng?

Cố gắng bình ổn tâm tình, mẹ Tiêu lúc này mới nhớ tới một chuyện khác, "Thanh Như hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, Tiểu Hứa, làm sao cháu gặp được con bé?"

Việc này không có gì phải giấu diếm, Hứa Mục Chu một năm một mười nói rõ chi tiết.

"Thanh Như không phải đứa nhỏ làm việc lỗ mãng, bị bệnh con bé có thể tìm hàng xóm xung quanh giúp đỡ, cũng có thể gọi điện thoại cho bố nó, làm sao lại một mình đi ra ngoài?"

"Hơn nữa còn ngã xuống trong đống tuyết, nếu không phải cháu phát hiện kịp thời, vậy, vậy hậu quả khó mà lường được."

Trong mắt Hứa Mục Chu bắn ra ánh sáng lạnh lùng, nếu như không phải Tiêu Hoài Thư nhờ anh đến nhà họ Tiêu kiểm tra ống nước giúp thì anh cũng sẽ không phát hiện Tiêu Thanh Như.



Cho nên, rốt cuộc vì sao cô đến nơi cách nhà xa như vậy?

Cái này không hợp lý.

Mẹ Tiêu ở nguyên chỗ xoay hai vòng, "Không được, bác phải gọi điện thoại cho lão Tiêu, nếu như tình huống không tốt phải để ông ấy ra mặt mời một giáo sư đến xem bệnh giúp Thanh Như."

"Dì, cháu đã gọi điện thoại cho Tiêu Tư lệnh rồi."

Nghe anh nói như vậy, mẹ Tiêu mới yên tâm chút, cảm kích nói: "Hôm nay thật sự phải cảm ơn cháu, về sau cháu chính là ân nhân của nhà chúng ta, một mình cháu từ kinh thị xa xôi đến, có gì cần hỗ trợ cứ việc nói."

Hứa Mục Chu vâng một tiếng, "Cháu và Tiêu Hoài Thư là bạn bè, em gái của cậu ấy tất nhiên cũng là em gái của cháu, ngài không cần khách khí như thế."

Mẹ Tiêu liên tục gật đầu, "Chờ Thanh Như khỏe lại, dì sẽ làm sủi cảo cho mấy đứa ăn, đến lúc đó và Hoài Thư đồng thời trở về."

Hứa Mục Chu gật đầu, chỉ chỉ ghế dài bên cạnh, "Giải phẫu không có nhanh như vậy, dì ngồi đỡ một lát đi."

Mẹ Tiêu quét ánh mắt qua, thấy được áo khoác quân đội, mũ của con gái, còn có hai chiếc khăn quàng cổ.

Đi mau hai bước, cầm lấy chiếc khăn màu xám kia, "Đây là khăn quàng cổ của Tiểu Giang, mấy ngày trước Thanh Như vừa đan cho thằng bé, tại sao lại ở chỗ này?"

Đây là Hứa Mục Chu mang về từ hiện trường.



Tất cả đều đã có đáp án.

Vì sao sinh bệnh còn đến nơi cách nhà xa như vậy? Bởi vì là bị Giang Xuyên mang đi!

Mẹ Tiêu không ngu ngốc, cũng nghĩ đến điểm này.

"Cái tên đáng đâm ngàn đao này, khẳng định lại nửa đường vứt bỏ Thanh Như!"

Hốc mắt ướŧ áŧ, nổi lên một vòng đỏ, "Đỗ Vãn Thu ở tòa gia chúc bên cạnh, khẳng định là cô ta lại gọi người đi."

"Nếu như Thanh Như xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho hai người bọn họ!"

Mẹ Tiêu vừa khóc, vừa mắng, trên đời này tại sao có thể có người không tim không phổi như thế?

Quả phụ của anh em quan trọng, hay là vị hôn thê của mình quan trọng, chẳng lẽ anh ta không biết sao?

Hơn nữa Thanh Như còn bệnh, trời đông giá rét, sao có thể ném cô ở nửa đường?

Hứa Mục Chu di chuyển quai hàm, anh biết mình không có tư cách tức giận nhưng tức giận vẫn không bị khống chế từ đáy lòng dâng lên.

Giang Xuyên, anh đã nhớ kỹ.