Chương 5

Người đàn ông trung niên mặc quân trang phẳng phiu, mang theo khí thế uy nghiêm dẫn theo cảnh vệ viên xuất hiện.

Hứa Mục Chu đứng nghiêm chào.

Tiêu Tư lệnh gật đầu, "Thanh Như thế nào rồi?"

"Còn đang phẩu thuật."

"Hôm nay cảm ơn cậu, hôm nào tới nhà làm khách, để Thanh Như tự mình cảm ơn cậu."

"Tiện tay mà thôi."

Tiêu Tư lệnh trong mắt tràn đầy khen ngợi, phi công hai mươi hai tuổi đã bộc lộ tài năng, là nhân tài hiếm có.

Phẩm hạnh còn đoan chính như vậy, về sau tiền đồ không đong đếm được.

Khẽ gật đầu, sau đó cất bước đi đến bên cạnh vợ.

Chồng vừa đến, mẹ Tiêu liền có chỗ dựa, "Lão Tiêu, bây giờ Thanh Như mười tám tuổi, con bé còn đang ở độ tuổi thanh xuân, nếu như xảy ra chuyện. . ."

Vỗ vỗ bả vai vợ, cắt ngang lời bà, "Em đừng quá lo lắng, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất."

Mắt nhìn về phía phòng giải phẫu, người đàn ông từ trước đến nay cảm xúc nội liễm trong mắt lại tràn đầy lo lắng.

Từ khi Tiêu Thanh Như tiến vào phòng phẫu thuật đến khi phẫu thuật kết thúc, ròng rã hai giờ.

Ra ngoài đầu tiên chính là bác sĩ, Hứa Mục Chu sải bước xông lên phía trước, "Bác sĩ, đồng chí Tiêu thế nào rồi?"

"Phẫu thuật rất thành công, lại ở viện quan sát ba ngày, không có vấn đề thì có thể xuất viện về nhà."



Hứa Mục Chu nói cảm ơn, cả người cũng buông lỏng xuống theo.

Lúc này mới cảm giác phía sau lưng lạnh lẽo, hóa ra là đổ mồ hôi.

Mẹ Tiêu vỗ vỗ ngực, "Cám ơn trời đất, về sau cũng đừng phát sinh chuyện như vậy nữa, trái tim này của tôi thật sự không chịu nổi."

"Em cái miệng quạ đen này, nói cái gì xúi quẩy thế?"

Ngoài miệng nói khí phách như vậy nhưng giọng điệu cũng rất dịu dàng, cảnh vệ viên sớm đã quen với phương thức ở chung của hai vị này rồi.

Bất kể ở bên ngoài uy phong cỡ nào, về nhà cũng là người đàn ông bình thường sợ vợ mà thôi.

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật lại một lần mở ra, Tiêu Thanh Như được y tá đẩy ra.

Lần này, Hứa Mục Chu không có tiến lên.

Cách đám người xa xa nhìn Tiêu Thanh Như, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng mà người đã tỉnh.

Tỉnh thì tốt rồi, Hứa Mục Chu nghĩ như vậy.

Đồ vật thuộc về Tiêu Thanh Như để ở trên ghế đã được cảnh vệ viên mang đi, nơi này không có chuyện của anh nữa, người đàn ông cao lớn cuối cùng do dự một chút, chọn rời đi.

Tiêu Thanh Như được đưa đến phòng bệnh, ở phòng một người có điều kiện tốt nhất.

Thuốc tê còn chưa hết, cô có thể nghe được tiếng nói của người chung quanh nhưng lại không thể nào tập trung được tinh thần.

Phảng phất sau một khắc thì sẽ rơi vào trạng thái ngủ say.



"Đồng chí Tiêu, hiện tại còn không thể ngủ."

Nghe thấy y tá nói như vậy, Tiêu Thanh Như cố gắng mở mắt ra, nhưng kiên trì không được mấy giây, lại nhắm mắt lại.

"Người nhà nói chuyện với bệnh nhân nhiều một chút, tuyệt đối đừng để cho người ngủ thϊếp đi, trước tiên quan sát hai giờ, không sao thì có thể ngủ."

"Được được, vất vả cho mọi người rồi."

"Vì nhân dân phục vụ, đây là việc chúng tôi nên làm."

Truyền nước biển xong, dặn dò những gì cần chú ý, y tá rời khỏi phòng bệnh.

Mẹ Tiêu cúi người vỗ nhẹ nhẹ mặt con gái, "Thanh Như, đừng ngủ, chúng ta nói chuyện đi."

Tiêu Thanh Như mơ mơ màng màng lên tiếng, mí mắt rất nặng nề, chỉ muốn ngủ.

"Con nói cho mẹ nghe, có phải thằng nhóc Giang Xuyên kia vứt con ở giữa đường hay không?"

Ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Tiêu Thanh Như lại chảy nước mắt xuống, nói chữ được chữ mất, duy nhất có thể nghe rõ chỉ có hai chữ Giang Xuyên.

Cha Tiêu dùng sức vỗ bàn một cái, "Đã xảy ra chuyện gì? Cái gì là Giang Xuyên vứt Thanh Như ở giữa đường?"

"Còn có thể là gì? Lại đi quản chuyện nhà khác chứ sao."

Mẹ Tiêu nghiến răng nghiến lợi, "May mắn Thanh Như nhà chúng ta không có việc gì, bằng không em sẽ không tha cho nó."

Đã mang người ra cửa thì nên phụ trách tới cùng, bỏ người ta trong đống tuyết là thế nào?

Dầu gì cũng phải tìm người ở lân cận nhờ người ta trông chừng Thanh Như mới phải.