Chương 19.2 soát người

Động tác của Kiều Nam dừng lại, gập sách lại, khóe miệng con lên nhìn Kiều Tử Câm hỏi, “Là chị muốn tới hay mẹ bảo chị tới?”

Hai đời này của cô, chưa đời nào Kiều Tử Khâm thích đọc sách.

“Đương nhiên là tự chị muốn tới rồi.” Kiều Tử Khâm lựa một chỗ cho mình, ngồi xuống. “Nam Nam, em dạy chị cách giải đề này đi.”

Kiều Tử Khâm tùy ý mở một bài trong sách toán sau đó chỉ vào nói với Kiều Nam.

Kiều Nam lấy lại cuốn sách, sau đó tùy tiện lấy ra một cuốn sách bài tập, đưa cho Kiều Tử Câm, tùy tiện bảo Kiều Tử Khâm làm bài.

Nhìn thấy Kiều Nam làm như vậy, Kiều Tử Khâm chỉ cười.

Nhưng mà cô ta mới cười được một chút thì đã nghe thấy Kiều Nam thở dài một cái, xé một tờ giấy trong cuốn bài tập rồi gọi “Ba.”

“Làm sao vậy?” Vừa nghe thấy con gái nhỏ gọi, Kiều Đống Lương đã nhanh chóng đi tới.

Kiều Nam vừa gọi, Kiều Đống Lương đã tới khiến Kiều Tử Khâm không vui.

“Ba, chị nói bài của lớp 7 này chị không biết giải, con muốn ôn tập, ba, ba dạy chị giúp con đi.” Nói rồi, Kiều Nam trực tiếp đưa tờ bài tập cho Kiều Đống Lương.

Hiện giờ, cô không muốn lãng phí tâm tư tình cảm cùng với tiền bạc với Kiều Tử Khâm, so với tiền bạc, thời gian cùng tinh thần càng quý trọng hơn, cô không nên lãng phí.

“Để ba xem.” Kiều Đống Lương nhìn đề bài, đọc xong thì thấy bài này ông ta có thể giải được.

Trình độ văn hóa của Kiều Đống Lương không cao, nhưng hai con gái đều đi học, thỉnh thoảng ông ta cũng mở sách của con gái ra xem, cũng coi như bổ túc văn hóa cho mình.

Khó có cơ hội được con gái nhờ vả, Kiều Đống Lương hăng hái nói, “Tử Khâm, con mang sách vở tới phòng ba, ba dạy con.”

Không đợi Kiều Tử Khâm từ chối, Kiều Đống Lương liền kéo cô ta đi.

Nhìn Kiều Tử Khâm không can tâm tình nguyện đi, Kiều Nam tươi cười, mở sách vở tiếp tục ôn tập.

Học xong bài, Kiều Nam lên giường nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, Kiều Nam mang theo 20 đồng Đinh Giai Di cho tự tin đi tới trường học.

Nộp xong học phí, số tiền 20 đồng Đinh Giai Di cho cô còn dư lại 3 đồng. Cô lại dùng 3 đồng này để đi mua đồ dùng học tập.

Mọi khi đều phải dùng đồ thừa của Kiều Tử Khâm, đột nhiên có đồ dùng học tập mới của riêng mình, Kiều Nam có chút không quen.

Nhìn số sách vở còn thơm mùi giấy mới, Kiều Nam suy nghĩ có nên đem số sách này về nhà hay là giống như lúc trước, đem hết tới nhà họ Địch.

Cô thà rằng tự mình tìm thêm chút phiền toái, dậy sớm hơn một chút tới nhà họ Địch lấy sách vở cũng không muốn để sách vở ở nhà, miễn tình trạng chỉ sơ sảy một chút sách vở đều bị mẹ mang đi hết.

“Sách đâu?” Nhìn thấy Kiều Nam chỉ mang theo một quyển sách về nhà, sắc mặt Đinh Giai Di sầm xuống, “Con để ở nhà ai?”

Đôi mắt sáng của Kiều Nam nhìn thẳng vào Đinh Giai Di, một lúc sau mới nói, “Sách nhiều quá, con không mang về, tan học con ở lại trường học bài.”

“Tiền đâu?” Không thèm để ý tới sách nữa, Đinh Giai Di nghĩ đến tiền hỏi, “Mẹ nhớ tiền học phí của con là 17 đồng, còn dư 3 đồng, trả lại mẹ.”

3 đồng này có thể mua mấy bữa thịt.

Kiều Nam lắc đầu nói, “Tiền con tiêu hết rồi. Ba đã đồng ý cho còn dùng số tiền đó mua vở với bút.”

“Mày, mày là cái đồ phá gia chi tử!” Đinh Giai Di tức giận rống lên. “Cũng không thể tiêu một lúc hết 3 đồng. Mau, mau về trường lấy số vở còn mới đó trả lại tiệm, lấy tiền về đây. Chị mày còn lại không ít bút vở, mày lấy dùng không được sao?”

Cũng không đợi Kiều Nam trả lời, Đinh Giai Di trực tiếp lục soát trên người Kiều Nam, thề sẽ lấy hết tiền của Kiều Nam.