Chương 20.1 giận chó đánh mèo

Đinh Giai Di không để ý tới hành động khó coi của mình nhưng không có nghĩa là Kiều Nam sẽ để Đinh Giai Di được như ý.

Hai đời này của cô, mẹ cô vĩnh viễn không thay đổi.

Đời trước, khi cô đi làm, mẹ cô chạy tới công ty của cô hỏi rõ một tháng cô kiếm được bao nhiêu tiền, mỗi tháng đến ngày phát lương, việc đầu tiên mẹ cô làm sẽ là lục hết túi trái túi phải của cô lấy cho sạch, một hào cũng không để lại cho cô. Có như vậy, mẹ cô mới thấy thỏa mãn.

Nhưng mà Kiều Nam chưa kịp chịu nhục phản kháng, Kiều Đống Lương tan làm về đến nhà, nhìn thấy cảnh này.

Ông thả cái xe đạp xuống, rống lên một tiếng, “Bà đang làm cái gì vậy?!”

Kiều Đống Lương kéo Kiều Nam về phía mình, nhìn thấy cánh tay con gái bị vợ véo đỏ ửng thì càng thêm tức giận, “Bà đây là muốn là cái gì?”

“…” Bị Kiều Đống Lương mắng, Đinh Giai Di không dám hé răng.

“Thế nào? Bà câm rồi sao?” Giọng nói của Kiều Đống Lương càng lúc càng to, cơn giận càng lúc càng lớn.

Trước kia, ông ta chỉ thấy vợ có chút bất công, thích con gái lớn hơn con gái nhỏ, nhưng hiện giờ xem ra sự bất công đó không đơn giản như ông nghĩ. Bà Đình giống như không thích cô con gái Nam Nam này thật sự.

Nam Nam đã 15 tuổi, đã lớn, còn bị bà Định lục soát người giống như trộm vậy, sao có thể không khó chịu?

“Ba, mẹ bảo con đưa 3 đồng thừa của tiền đóng học phí cho mẹ. Nhưng con nói, con mua vở với bút hết rồi, mẹ bảo con đem số vở bút đã mua trả lại cửa hàng, lấy tiền về trả mẹ. Mẹ nói, chị để lại một ít vở với bút, con lấy chỗ đó mà dùng.” Đinh Giai Di không nói, cô nói.

Bị Kiều Nam bóc mẽ, Đinh Giai Di sao lại không cảm thấy mình quá đáng. Nhưng mà bị con gái bóc mẽ trước mặt chồng, Đinh Giai Di thật sự cảm thấy mất mặt, cũng không thể giải thích được hành động mình đã làm.

Kiều Đống Lương phát hỏa. “Nếu đồ của Tử Khâm còn có thể dùng, bà bảo Tử Khâm tiếp tục dùng đi, vì sao nhất định bắt Nam Nam dùng?”

Nghĩ đến chuyện con gái nhỏ từ trước tới giờ đều phải dùng đồ thừa của chị, bút cũng chỉ dài bằng lòng bàn tay.

Nhưng mà ngược lại, con gái lớn mỗi lần khai giảng, từ bút, tẩy, vở… cái gì cũng phải mua mới, Kiều Đống Lương cảm thấy hụt hẫng đau lòng.

Nếu bà Đinh làm vậy với Nam Nam chỉ vì là tiết kiệm, tăng thu giảm chi, Kiều Đống Lương khẳng định sẽ không phải đối.

Nhưng ông ta đột nhiên phát hiện ra, Đinh Giai Di vốn không có làm thế. Chuyện tiết kiệm đều được thực hiện với con gái út, còn con gái lớn thì không có như vậy. Những thứ con gái út cần thì luôn bảo là phải tiết kiệm, nhưng lại hoang phí với con gái lớn. Chuyện này được gọi là gì?

Là tiết kiệm, cần kiệm sao?

“Nam Nam, đừng để ý tới mẹ con, chúng ta về phòng.” Không để ý tới người vợ bất công vô cớ gây rối, Kiều Đống Lương kéo Kiều Nam về phòng.

Ông khuyên Kiều Nam đừng thù mẹ, chỉ là vợ ông ta không hề có ý ngừng bất con, con gái út của ông không để mọi chuyện trong lòng thì vợ ông cũng nên đổi thái độ.

Không được, buổi tối hôm nay nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với bà Đinh.

Vào trong nhà, Kiều Nam rót cho Kiều Đống Lương cốc nước rồi rót cho mình một cốc, uống ngụm nước nói, “Ba, ba đi làm một vất vả rồi, con không sao đâu. Con về phòng làm bài tập.”

Kiều Đống Lương để ý khóe mắt của Kiều Nam phát hiện ra là Kiều Nam thật sự không để ý tới chuyện vừa rồi, trong lòng ông lại cảm thấy đau lòng thay con gái, “Nam Nam, con… tính tình mẹ con như vậy, càng già càng hồ đồ, con cũng đừng so đo với mẹ, nhé.”

Kiều Đống Lương hy vọng con gái nhỏ sẽ không so đo với vợ, nhưng thật sự nhìn thấy dường như con gái nhỏ không để ý tới chuyện này, không hiểu sao ông lại không cảm thấy thoải mái, cũng cảm thấy buồn khổ.

“Vâng.” Kiều Nam nhàn nhạt đồng ý, ôm sách về phòng, trong lòng chỉ để ý tới chuyện học tập.