Chương 25.2: Vui buồn đan xen

Cô Lý dưa vào tình hình vài thi, mắng học sinh: "Kiều Nam, em viết lại bài văn một lần đi rồi dán vào bảng đen trong phòng học. Đương nhiên mọi người chỉ học cách viết văn của Kiều Nam là được rồi. Kiều Nam, sau khi cô xem bài này của em xem có bao nhiêu đáng tiếc? Cái này đáng ra... Được rồi, không nói nữa, càng nói càng đau lòng. Sau này ôn tập cho kĩ, mười điểm như thế này không nên để mất."

Sau khi bị cô Lý trách, mặt Kiều Nam đỏ rần.

Nhất là trước ánh mắt của cô Lý, Kiều Nam vô cùng chột dạ giống như cô thực sự làm gì đó sai với cô Lý.

Nghĩ đến đây, Kiều Nam dở khóc dở cười, cuộc thi này gây ra nhiều chuyện quá.

Sau giờ tan học, đỉnh đầu Kiều Nam tối sầm lại, cô quay đầu lại nhìn thì thấy một nữ sinh đang trừng mắt, không vui nhìn cô: "Kiều Nam, câu mau chép lại văn đi, tôi muốn xem rốt cuộc hay đến mức nào.

".." Kiều Nam không có ấn tượng gì đối với bạn học dùng lớp này, về phần chép lại bài văn Kiều Nam thể hiện không chút hứng thú nào.

Kiều Nam không nói hai lời cầm băng dính trực tiếp dán bài thi văn của mình lên bảng đen phía sau: "Tự mình xem đi."

Sau khi dán bài thi xong, Kiều Nam toàn tâm toàn ý nghiên cứu bài thi toán học của mình, đầu tiên là làm hiểu bào toán.

"Cậu." Triệu Vũ bị thái độ này của Kiều Nam làm tức giận: "Không phải chỉ là viết văn thôi sao, mới thi được tám mươi năm điểm cũng không phải điểm cao gì, có cái gì mà đắc ý!"

Dù có thế nào đi nữa cũng không che giấu được lần này Kiều Nam thi không tốt, co Lý đã phê bình kết quả của cô.

Nghe thấy Triệu Vũ nói thầm, Kiều Nam quay đầu nhìn Triệu Vũ một chút, cô gái nhỏ này bị sao vậy, vẫn còn sức lực như vậy sao?

Nhưng chỉ nhìn một chút là Kiều Nam đã dời lực chú ý của mình, tiếp tục nghiên cứu toán học của mình.

Kiều Nam càng không quan trọng, ngay cả cãi cùng không muốn nói cãi với Triệu Vũ, Triệu Vũ càng tức giận.

Triệu Vũ kìm nén một hơi đi xem bài văn Kiều Nam viết với sự nghi ngờ, vốn nghĩ là nhặt xương trong chứng, đọc một lúc lâu Triệu Vũ cũng không thể không thừa nhận ài văn này viết tốt thật.

Cái này có là gì, lần này cô ta thua thì còn lần sau nữa mà!

Triệu Vũ nắm chặt tay, về chỗ ngồi lấy bài viết văn của mình ra đọc lại.

Khi đến lượt lớp tiếng Anh, khác với thầy Trần và cô Lý, thầy Vu này có thể nói là người duy nhất bước vào lớp như một làn gió xuân: “Sau kỳ nghỉ hè, nhiều học sinh đã thụt lùi đương nhiên cũng có những học sinh tiến bộ. Có biết lớp 10 này điểm tiếng Anh cao nhất của tất cả các lớp là bao nhiêu, và là ai không?"

"Bao nhiêu ạ?"

"Chín mươi tám?"

"Không quá chín mươi chín vô cùng tàn nhẫn."

Tiếng anh của trung học cơ sở cũng có phần ngữ pháp, giống như phần ngữ pháp của tiếng trung, để đạt điểm trọn vẹn quá khó, gần như là không thể.

"Dù sao cũng không phải là Kiều Nam." Triệu Vũ cười thì thầm một câu.

Triệu Vũ cũng ngồi hàng thứ hai, ở rất gần Kiều Nam cho nên câu này của Triệu Vũ, Kiều Nam nghe được.

Kiều Nam nhíu nhíu mày, cô đã khıêυ khí©h cô gái nhỏ này, hôm nay là lần thứ hai cô gái nhỏ này tìm cô làm khó, nhìn cô không vừa mắt rồi.

"Không ai đoán ra sao? Được rồi, thầy cũng không ngờ lần này lại có một bài thi đạt điểm tuyệt đối! Đáng giá nhất kiêu ngạo nhất chính là điểm tuyệt đối môn tiếng Anh này xuất hiện ở lớp 10 - 1 của chúng ta. Kiều Nam, tới lấy bài của em đi."

Thầy Vu vừa mới xong có điểm tuyệt đối, hơn nữa còn xuất hiện trong lớp mình sau đó gọi tên Kiều Nam.

Giáo viên có ba thói quen trong việc phát bài thi, mọt là từ cao xuống thấp, hai là từ thấp đến cao, ba là ngẫu nhiên.

Nhưng tình huống này của thầy Vu, nhìn thế nào cũng thấy giống tình huống thứ hai và thứ ba, cho nên mới nói bài thi điểm tuyệt đối kia là cửa Kiều Nam?

Có không ít người mong chờ Kiều Nam có thể tiếp tục thi kém môn thứ ba để bọn họ về có thể lấy cớ với người lớn trong nhà, tâm hồn chịu mười hai phần thương tích.