Chương 1: Thức tỉnh

Cuối thu mát mẻ, ánh mặt trời chan hòa khắp nơi.

Thân hình vừa nhỏ bé đáng thương vừa bất lực của Tạ Miêu lọt thỏm giữa một đống thau chậu đầy quần áo. Cái đám đó chốc chốc biến thành chữ ‘đần’, chốc chốc lại biến thành chữ ‘độn’, dường như đang cười vào mặt cô.

Cô quá khốn khổ, thực sự quá khốn khổ!

Tạ Miêu thầm thở dài trong lòng, híp mắt nhìn bàn tay nhỏ đặt trên tấm ván giặt đồ. Đầu ngón tay trắng như dọc hành dính bọt xà phòng, hơi đỏ hồng vì cọ sát nhiều, thoạt nhìn vừa quen thuộc vừa xa lạ. Có lẽ là cọ nhiều quá, nhiều chỗ trong lòng bàn tay còn cảm thấy đau rát.

Nếu không phải tất cả những truyện này trải qua quá chân thật, cô thật sự không muốn tin tưởng, bản thân mình lại là một người xuyên sách đau khổ.

Tạ Miêu, hộ khẩu thường trú tại thôn Trấn Bắc, huyện Hồng Giang, hiện tại đang là học sinh lớp chín.

Thân là con gái bí thư đại đội, cô được ăn no mặc ấm ngay tại vùng quê nghèo nàn những năm sáu mươi bảy mươi này, ngu ngu ngơ ngơ sống đến năm mười lăm tuổi, lại còn được vớt được một anh chồng hứa gả từ bé siêu cấp đẹp trai ngầu lòi.

Anh chồng chưa cưới đẹp như thiên thần, cô vừa nhìn thấy đã si mê điên đảo, từ đó mà điên điên say say vì anh ta, u mê không lối thoát.

Mắt sắp thấy còn vài năm nữa cô có thể rước anh chồng siêu cấp đẹp trai ngầu lòi kia về tận giường, hưởng thụ cuộc sống như trên thiên đường, thì thức con mẹ nó tỉnh ký ức kiếp trước rồi!

Thế nên Tạ Miêu mới biết, mình không phải là cô gái vùng núi đơn sơ mộc mạc thời xưa, mà là một học sinh cấp ba đến từ thế giới hiện đại. Mỗi ngày cắm mặt trong đống đề luyện thi phấn đấu học hành giỏi giang, cố gắng chen chúc trong một đám học trò đông đúc mong có thể thi đỗ đại học, hưởng thụ cuộc sống sinh viên ăn no ngủ khỏe nói chuyện yêu đương trong tương lai.

Đáng tiếc mười hai năm đèn sách coi như thành công cốc, cánh cổng tương lai vẫy vẫy vài cái rồi đóng sập lại trước mắt cô, bảo cô quay về bú mẹ đi.

Số là trước ngày thi đại học còn hai ngày, cô nghe lời bà chị họ học siêu giỏi của mình, lên diễn đàn Tấn Giang tìm đọc tiểu thuyết ngôn tình để thư giãn đầu óc.

Tiểu thuyết cô đọc có tên là [Thời đại quân hôn: Thủ trưởng cưng chiều cô vợ xinh đẹp ngọt ngào], tiểu thuyết quân hôn giả tưởng, bối cảnh thập niên 60 - 70, nam chính đẹp trai gia cảnh phú quý, tuổi còn trẻ mà đã đủ công huân thăng lên quân hàm qua quân cao cấp (quân hàm Thượng tá quân nhân chuyên nghiệp trong quân đội nhân dân Việt Nam), có thể nói là vừa xịn vừa ngầu.

Khuyết điểm duy nhất là anh ta có một cuộc hôn nhân không hoàn mỹ.

Mà tréo nghoe làm sao, cô vợ cũ hứa gả từ khi còn tấm bé sau này bị anh ta đá bay kia cũng tên là Tạ Miêu.

Học sinh giỏi Tạ Miêu thật sự không không chế được tâm tình của mình, đứng góc nhìn của nữ phụ đáng thương cùng tên với mình kia, sau đó cô phát hiện ra, nam chính yêu thương cưng chiều nữ chính, nhưng mà đối với vợ trước thì chính là một thằng đàn ông tồi tệ xấu xa không hơn không kém.

Tuy hai người được hứa gả cho nhau từ bé nhưng mà cũng chỉ là lời nói miệng của người lớn hai bên mà thôi. Nếu anh ta không muốn cưới đối phương thì hoàn toàn không cần cưới. Nhưng mà anh ta cố tính lấy về, lấy về rồi lại không đối tốt với con gái nhà người ta, vứt ‘vợ’ lẻ loi một mình ở quê nhà. Hai người cách xa hàng ngàn cây số, cả năm không gặp lấy một lần, ‘Tạ Miêu’ không chịu nổi nhung nhớ, lén chạy đến doanh trại gặp anh ta.

Kết quả nam chính đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình, không muốn nhìn thấy cô, còn bất chấp quy định nghiêm ngặt trong quân đội ly hôn cô với lý do không có tình cảm…

Tạ Miêu nhìn thấy đoạn này, thật sự không nhịn được nữa, lên diễn đàn fan trích dẫn lại, bình luận đưa ra câu hỏi nam chính làm như vậy có phải không tốt lắm không.

Cô đã dùng từ ngữ hết sức nhẹ nhàng, nhưng kết quả vẫn bị fans của tác giả xúm lại vùi dập tới tấp.

Còn có người ác ý nói: “Nếu mày đồng tình với cô ta như vậy sao không đi mà chịu đựng thay cô ta đi? Tao thấy hoặc là mày thích lì lợm la liếʍ giống cô ta, hoặc mày bị trai đá, không cam lòng mới lên đây sủa inh ỏi!”

Sau đó, Tạ Miêu nhắm mắt đi ngủ, tỉnh dậy đã đầu thai xuyên thành nữ phụ cùng tên trong sách kia rồi. Cũng không biết sao lại xui đến mức ký ức bị phong tỏa, vừa gặp đã yêu nam chính giống như gối gỗ bị giật dây, chạy đến la liếʍ một cách khó hiểu.

Nếu không phải vừa rồi trong cơ thể có thứ gì đó bị phá vỡ khiến cô nhớ lại tức thì, nói không chừng cô phải đeo theo cái thiết lập con ngu đầu óc chỉ toàn yêu với đương đến hết đời, sau đó nhận hết tất cả những quả đắng mà nữ phụ phải trải qua.

Ngẫm lại một chút, Tạ Miêu nhìn những bộ quần áo trong chậu, phát hiện có những bộ quần áo của phái nam trong đó, ánh mắt sa sầm xuống.

Đẹp trai thì có ích lợi gì?

Cho dù đẹp trai có thể ăn thay cơm thì cũng đâu phải cho cô ăn đâu.

Bố và bà nội cực khổ nuôi cô trắng trắng mềm mềm, ở nhà không nỡ bắt cô làm việc nặng, dựa vào cái gì để thằng chó kia được lợi như vậy? Giặt quần áo cho nó, còn phải nấu cơm cho nó hốc nữa!

Cút mẹ mày đê!