Chương 15

Trong lúc rơi xuống, Điền Tú Vân sợ hãi nhắm chặt mắt lại, tự trách mình quá bất cẩn, cảm giác rơi xuống chỉ kéo dài trong vài giây rồi dừng lại, tuy nhiên, nỗi đau mà cô mong đợi cũng không quá lớn, Điền Tú Vân cảm thấy cơ thể mình đã ngừng rơi rồi cô cẩn thận mở mắt ra."Tê~" Bởi vì muốn giơ tay đẩy đi phần tóc đang che khuất tầm nhìn của mình, nên cô phát hiện cánh tay của mình có một vết thương nông do rìu cào, nên nhất thời không nói nên lời, không phải bị ngã mà bị thương bởi chính chiếc rìu.

Điền Tú Vân cố chịu đựng vết thương đau đớn, cầm rìu đứng dậy, cúi đầu nhìn xem, mới biết tại sao mình rơi từ trên cao xuống không bị thương nặng, hóa ra là rơi xuống một bãi cỏ. Nhìn hình dáng của tổ cỏ, cô biết đó là hang ổ của dã thú.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, thần kinh của Điền Tú Vân đột nhiên trở nên căng thẳng, cô nắm chặt chiếc rìu trong tay và cẩn thận quan sát xung quanh, cô phát hiện ra rằng cái hố này hoàn toàn không thể leo lên từ dưới lên, nó quá cao so với mặt đất và lối vào, rất hẹp, nguyên nhân khiến cô rơi xuống, có lẽ là do lối vào hang quá hẹp, bị bụi cây xung quanh chặn lại, hơn nữa đây là ngọn đồi phía sau, không thường xuyên được người trong thôn tới thăm nên không hy vọng sẽ có người đến cứu. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy tuyệt vọng, càng tự trách mình tự cho là đúng. Người lớn trong làng đi vào núi phải toàn phải đi cùng nhau nhưng cô lại nghĩ mình có tâm hồn của một người trưởng thành nên mới táo bạo như vậy, bây giờ nếu cứ ở đây mãi, cho dù không bị thú dữ cắn chết thì cũng chết đói.

Điền Tú Vân thấy không thể leo lên từ con đường ban đầu nên cô chuyển sự chú ý của mình sang nơi khác, cho dù tình hình hiện tại rất bất lợi, cô cũng nên cố gắng hết sức để có được cơ hội sống sót.

Quả nhiên, vất vả đã được đền đáp, Điền Tú Vân tìm được một lối vào hang động kín đáo trên vách núi bên phải, sau khi dọn dẹp thảm thực vật ở cửa hang, khoa tay múa chân vài cái miễn cưỡng có thể đi qua. Cửa hang nhìn thấy ánh sáng mơ hồ chỉ là không rõ ràng nên cô biết đây là một lối đi không sâu, cho nên Điền Tú Vân cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cúi người cẩn thận bò từ cửa hang.

Bò được một lúc, Điền Tú Vân mới bò ra khỏi thông đạo, nhìn thấy mãng xà khổng lồ khiến hai chân Điền Tú Vân sợ đến tê liệt, nửa ngày mới biết đây chính là hang ổ của mãng xà, Điền Tú Vân lại một lần nữa cảm thán vận may của mình, chẳng trách cái lối đi này kỳ quái như vậy, rõ ràng là đường đi của con mãng xà khổng lồ, kết quả là cô rơi vào hang mà không chết, thậm chí còn tự giao nộp mạng mình cho mãng xà.

Điền Tú Vân cảm thấy sinh mệnh của mình cuối cùng cũng đã kết thúc, cô bất lực nhắm mắt lại, từ bỏ phản kháng, chờ mãng xà khổng lồ tìm tới mình, dù sao vừa rồi cô cũng đã làm ra một động tác khá lớn, cho dù mãng xà khổng lồ có ngủ hay không thì bây giờ sẽ tỉnh lại, nhưng chờ một lúc thấy mãng xà khổng lồ không hề có động tĩnh gì, Điền Tú Vân cẩn thận mở mắt ra, nhìn thấy mãng xà khổng lồ vẫn nhắm mắt nằm bất động cách đó không xa. Sau đó cô cẩn thận quan sát xung quanh và phát hiện ra nhiều dấu hiệu khả nghi, đặc biệt là cách con trăn khổng lồ không xa có rất nhiều hộp gỗ.