Chương 16

Điền Tú Vân cẩn thận quan sát cự mãng một hồi, sau đó phát hiện trong thân mãng khổng lồ có một thi thể hình người, còn có một thanh trường kiếm đâm thẳng vào mãng xà ở vị trí bảy tấc. Điền Tú Vân lúc này còn có gì không hiểu, hiển nhiên chủ nhân của bộ xương cùng con mãng xà khổng lồ đã chết cùng nhau.Về hình dáng của con mãng xà khổng lồ, nếu Điền Tú Vân nhìn kỹ, có thể thấy nó đã có phần teo tóp, chắc chắn là máu thịt bên trong đã bị phong hóa theo thời gian, nhưng bộ xương vẫn tiếp tục nâng đỡ lớp da rắn, do Điền Tú Vân sợ hãi không để ý tưởng đó là một con mãng xà khổng lồ đang ngủ.

Sau khi biết mình lại trốn thoát khỏi miệng mãng xà, Điền Tú Vân cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà nằm trên mặt đất, lúc này thần kinh của cô đã thả lỏng, nhưng ý chí sinh tồn cũng mạnh mẽ hơn, chỉ sau khi nghỉ ngơi một lát Điền Tú Vân tiếp tục cầm lấy rìu nhìn chung quanh, hy vọng phát hiện cái gì khả nghi, dù sao ở đây có người, lại có một cái hộp gỗ, khẳng định không phải là mãng xà khổng lồ mang vào.

Đối với Điền Tú Vân đã từng chết một lần, gϊếŧ hai người mà nói, thi thể không đáng sợ, cô cũng không sợ ma hay những thứ tương tự, dù sao rất khó giải thích sự tồn tại của bản thân mình.

"A, đây là cái gì?" Điền Tú Vân nhìn xong toàn bộ mãng xà, bỗng nhiên thoáng thấy một mặt ngọc bội trên xương tay trái của thi thể, xem ra là trước đây một mực cầm trong tay.

Điền Tú Vân mạnh dạn bước tới, lấy mặt dây chuyền ngọc từ trong tay thi thể ra, giơ lên trước mặt quan sát, nhìn chằm chằm và dường như cảm nhận được có thứ gì đó đang chuyển động trên mặt dây chuyền ngọc, Điền Tú Vân buông cánh tay xuống lắc lắc đầu, nghĩ rằng cô đang hoa mắt, nhưng mà lại không chú ý rằng vết thương trên cánh tay cô lại bắt đầu rỉ máu, máu từ cánh tay chảy thẳng xuống mặt dây chuyền ngọc.

Khi Điền Tú Vân giơ mặt dây chuyền ngọc lên và đặt nó trước mắt, chỉ thấy trong chớp mắt, mặt dây chuyền ngọc biến thành một luồng ánh sáng bắn thẳng vào mắt Điền Tú Vân, mà con mắt bị ánh sáng bắn trúng thì đau đớt kịch liệt khiến Điền Tú Vân ngất đi vì đau đớn.

"Aa~ Đau quá!" Không biết qua bao lâu, Điền Tú Vân mới chậm rãi tỉnh lại, che mắt lại, hai mắt vẫn có chút đau nhức, không dám mở ra, vốn là đầu óc đang hỗn loạn lại chậm rãi tỉnh lại "đây rốt cuộc là cái gì, cũng không biết có nhìn thấy gì được không?"

Điền Tú Vân cho rằng mình xui xẻo, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở mắt ra, tuy nhiên, còn chưa kịp đợi cô may mắn vì mắt mình có thể nhìn rõ, lại bị cảnh tượng phía trước làm cho trở tay không kịp.

Lúc này nơi cô nằm không còn ở trong hang động nữa mà là trên một thảo nguyên rộng lớn, Điền Tú Vân không thể tin nổi đứng dậy nhìn xung quanh, sau đó cô khẳng định mình cũng không biết mình lại ở nơi nào nữa, trời không sáng chút nào, dường như là buổi sáng, không có nắng cũng không có mây, nhiệt độ ở đây thích hợp, chiếc áo khoác dày cô đang mặc dường như có chút nóng bức.

"Đây là địa phương nào?" Điền Tu Vân vô cùng tò mò, vừa rồi cô còn ở trong hang động, vì sao sau khi tỉnh lại lại đổi chỗ, nhưng lại loại trừ khả năng được cứu, rốt cuộc là hoàn cảnh này không có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng không biết có phải cô lại chết nữa không, nhưng lần này cô không tái sinh mà phải đến một nơi tương tự như thiên đường. Hãy tha thứ cho cô vì không biết nhiều điều ở kiếp trước, duy nhất chỉ có bác gái bên cạnh nói cho mình biết người chết sẽ được lên thiên đường.