Chương 25

"Dạ." Điền Tú Vân vừa nói vừa cẩn thận đặt củi lên đống củi cạnh cửa, sau đó quay người lại cửa bếp, múc một ít nước, rửa tay rồi đi thẳng vào phụ nấu ăn."Chị cả, quần áo của chị bẩn rồi, trời lạnh như vậy giặt rất phiền toái." Điền Tú Như ngồi sau bếp đất nhóm lửa nhìn thấy quần áo của Điền Tú Vân dính đầy bùn đất, trong mắt loé lên một tia khác thường, vẻ mặt nhát gan lập tức mở miệng.

"Nha đầu chết tiệt kia, có phải mày lại đi đâu chơi không? Tao biết ngay mày ngày nào cũng muốn lười biếng. Nhìn bộ quần áo này đi, ra sông tự giặt, không được phép giặt trong sân, tốn hết cả nước." Nghe con gái thứ hai nói, Triệu Xuân Mai ngước mắt nhìn Điền Tú Vân, lập tức chú ý đến vết bẩn trên quần áo nên đã đưa tay gõ mạnh vào trán Điền Tú Vân, khiến trán của cô đỏ bừng.

"Sáng sớm trời quá tối, nên bị ngã." Điền Tú Vân vốn có thể tránh được tay Triệu Xuân Mai, nhưng sợ lại xảy ra chuyện lớn nên cô liền kìm lại giải thích, để đối phương không tiếp tục nữa. Tuy nhiên, ánh mắt cô lại lạnh lùng liếc nhìn em hai đang rụt rè trốn sau bếp đất.

Có ít người một khi đã nhận ra, nhiều việc và hành vi tự nhiên sẽ trở nên rõ ràng, lời nói của Điền Tú Như dường như quan tâm đến Điền Tú Vân, nhưng thực ra nếu Triệu Xuân Mai không ở đây thì không có vấn đề gì, nhưng Triệu Xuân Mai vừa vặn ở đây nên nếu nói như vậy chỉ có thể khơi dậy cơn tức giận của Triệu Xuân Mai, may mắn hôm nay tâm trạng của Triệu Xuân Mai tốt nên không đánh đập hay mắng mỏ Điền Tú Vân như thường lệ.

"Chị, để em giặt quần áo cho chị." Sau bữa trưa, Điền Tú Vân vừa thay quần áo vừa thu dọn quần áo bẩn vào chậu, định lát nữa ra ngoài giặt thì nhìn thấy em hai đi tới.

"Không cần." Điền Tú Vân nhướng mày, không hiểu Điền Tú Như này muốn làm gì.

“Chị, lúc trước ở phòng bếp không phải là cố ý, em chỉ là lo lắng cho chị thôi.” Điền Tú Như vô thức xoắn hai tay để trước mặt, nhìn có vẻ như cẩn thận từng li từng tí.

"A, là như vậy sao, vậy cảm tạ em hai quan tâm." Điền Tú Vân có chút giễu cợt nói.

"Chị, hay là để em giúp chị giặt nha, trời lạnh như vậy, chị vẫn nên ở nhà giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa đi." Điền Tú Như bước tới, muốn cầm lấy chậu nước trong tay Điền Tú Vân.

“Làm gì chứ? Con nha đầu Điền Tú Vân chết tiệt kia, tao biết ngay mày muốn lười biếng mà, mày lớn như thế rồi còn muốn em mình giặt quần áo hộ, còn không mau mau cút ra ngoài, hôm nay không chặt được một bó củi thì đừng hòng trở về.” Lúc này Triệu Xuân Mai từ phòng bếp đi ra gặp hai người dựa gần vào nhau, lại đại khái nghe Điền Tú Như muốn giúp đỡ giặt quần áo, thuận mồm liền mở miệng mắng mỏ.

"Con hiểu rồi, mẹ." Điền Tú Vân cũng không giải thích nữa, dù sao mắng xong cũng không còn gì để nói, nhưng khi quay người lại thoáng thấy em hai nhếch miệng cười, cô khẽ cau mày lại, cũng khó trách vừa rồi em hai đột nhiên muốn giúp cô giặt quần áo.

Điền Tú Vân đi ngang qua chỗ em hai rồi đi thẳng ra ngoài, nhưng lại càng cảnh giác em hai, vừa rồi là cô bất cẩn, chỉ tò mò hành vi của em hai mà không để ý tới bộ dáng của Triệu Xuân Mai, sau này cô quyết tâm làm quen với việc giải phóng thần thức, và không dám coi thường một ai nữa.

Nhưng mà đối với hành vi của Điền Tú Như cô cũng hiểu, chỉ là cô không giúp đỡ những ngày gần đây, nên nó không có thời gian ra ngoài gặp gỡ bạn bè. Nhưng vậy thì sao, đây chỉ là vấn đề tình bạn và thù địch, khi mình giúp đỡ họ mà họ lại vì một điều nhỏ mà phàn nàn, đối với những người bạch nhãn lang như vậy cứ coi như không có gì thì tốt hơn.