Chương 11: Lần đầu chạm mặt bên hồ Ngọc Lưu

Cũng không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi Diệp Thanh nhìn thấy những hàng liễu xanh rũ rượi đung đưa bên bờ sông.

Bây giờ đã là mùa xuân, cái lạnh mùa xuân vẫn còn đó nhưng những cây liễu đã bắt đầu nhú ra những chùm hoa phượng đỏ.

Tơ liễu xanh tung bay trong gió, rải rác trên chiến trường vừa được tắm bằng máu tươi, khung cảnh xung quanh giống như có vô số hoa bồ công anh nở rộ trên đồng cỏ.

Diệp Thanh đưa tay ra, xòe các ngón tay ra, cẩn thận bắt lấy sinh vật nhỏ màu trắng tượng trưng cho sự tiếp diễn của sự sống.

Khi Đông Phương Thịnh đi đến sông Ngọc Lưu, hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Ánh hoàng hôn chậm rãi trôi qua, ven sông có rặng liễu rủ, một bóng người gầy gò màu xanh nước biển đứng quay lưng về phía hắn, như đang nhìn về phương xa và trầm tư về điều gì đó.

Ánh nắng tạo nên một quầng sáng mờ ảo dịu nhẹ xung quanh người nọ và giống như người nam nhân đã in sâu vào bức tranh sống động này, tách biệt khỏi thế giới.

Chinh chiến nam bắc đã nhiều năm, cũng nhìn thấy vô số cảnh đẹp trên khắp thế giới, nhưng không hiểu sao Đông Phương Thịnh lại dán mắt vào cảnh vật và con người trước mặt, thậm chí còn cố ý thở nhẹ, như thể lo lắng rằng người này sẽ giống như một vị thần tiên, khi bị mình làm phiền sẽ nhanh chóng rời đi.

Và phải mất một lúc lâu sau, hắn mới nhìn thấy bóng người đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy một sợi tơ liễu màu trắng.

Diệp Thanh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vùi sợi tơ liễu trong tay xuống đất.

Y thở dài, sau đó đứng dậy, chậm rãi đi đến bờ sông, nhúng bảng tên bị dính máu trên tay xuống nước sông, rồi dùng tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên đó.

Không biết người lính này, có còn cha già mồ côi ở nhà không? Và có người vợ nào ngày đêm háo hức chờ đợi sự trở về của tướng công không? Và nếu tin người này đã qua đời được báo về nhà, thì liệu người thân sẽ đau buồn đến mức nào…

Nước sông trong vắt dần dần thấm đẫm vết máu trên tấm biển gỗ, tên người lính tử trận cũng ở trong nước xanh hiện rõ lên. Tiếc rằng tên vẫn còn khắc ghi trên đó nhưng người đã khuất bóng.

Diệp Thanh láy bảng tên lên khỏi mặt nước và đứng lên, nhưng lại vì mệt mỏi nhiều ngày.

mà cảm thấy choáng váng không thôi.

Trước mắt y tối sầm, y chao đảo mấy lần, như sắp rơi xuống sông.

Và trước khi ngã xuống bất tỉnh, Diệp Thanh đã nghĩ rằng có lẽ mình sẽ là vị quân y đầu tiên trong quân lính Đại Đồng chết vì ngất xỉu và chết đuối.

Nhưng ngay lúc Diệp Thanh ngã xuống, chợt có một bóng người nhanh như tia chớp xuất hiện từ phía sau y, vươn cánh tay dài ra, ôm y vào trong một vòng tay rộng lớn của mình.

Đông Phương Thịnh bế Diệp Thanh đặt lên bãi cỏ xanh mềm mại, để y nghỉ ngơi một lát.

Vfa đến lúc này, Đông Phương Thịnh mới thật sự nhìn thấy được dáng vẻ của Diệp Thanh.

Ánh mắt hắn nhìn từ vầng trán đầy đặn của Diệp Thanh xuống dưới cổ y.

Mặt mày người này thanh tú, sống mũi cao thẳng, màu môi cũng khác so với các nam nhân bình thường, nhưng lúc này lại vì thiếu nước mà trở nên nứt nẻ.

Đông Phương Thịnh cởi túi da đeo trên thắt lưng mình, rút

nút ra rồi đổ một ít nước vào trong miệng Diệp Thanh.

Cổ họng khát nước của Diệp Thanh theo bản năng nuốt xuống dòng nước ngọt lành.

Khi ý thức của Diệp Thanh dần dần khôi phục lại, y cảm thấy như có một bàn tay thô ráp đang chạm vào má và dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước tràn ra từ khóe miệng mình, động này khiến y bất ngờ tỉnh táo lại.

Diệp Thanh mở mắt ra và y nhìn thấy một nam nhân trông rất uy nghiêm.

Với khuôn mặt tuấn tú sắc bén như dao, cộng thêm biểu cảm hống hách vô thức lộ ra giữa hai hàng lông mày, cùng bộ áo giáp đen tuyền, người nam nhân này giống như một con sư tử đang điều khiển mọi thứ trên thảo nguyên, khiến Diệp Thanh không thể không ấn tượng.

Đã vậy, ánh mắt quá tập trung của đối phương khi nhìn vào mình, cũng đột nhiên khiến Diệp Thanh cảm thấy có chút sợ hãi.

Ở trong một quân đội không có nữ nhân, chuyện một người nam nhân thanh tú như y được binh lính yêu mến cũng không phải là chuyện lạ, tuy nhiên, kỷ luật quân đội của Đại Đồng rất nghiêm khắc, nên cho đến nay, mặc dù Diệp Thanh rất nổi tiếng trong quân đội vì tài chữa bệnh cứu người, nhưng cũng không có phát sinh thêm chuyện không thể chấp nhận gì.

Nam tử oai nghiêm trước mặt dường như có thể dùng một tay bóp chết được Diệp Thanh và nếu người này thực sự có ý niệm xấu gì, thì Diệp Thanh cũng cũng không biết rằng nếu mình nói ra lời từ chối như trước, thì mình có thể an toàn rời đi hay không.