Chương 2: Sự nổi giận của thiên tử

Đông Phương Thịnh ngồi ở trung tâm cung điện tráng lệ, hai tay đặt trên ngai vàng được chạm khắc tinh xảo bằng vàng.

Nhưng với sự tiết kiệm được khắc sâu vào máu khi còn ở trong quân đội và bản tính không thích tiêu hoang như quan liêu của Đông Phương Thịnh, thì chắc hẳn, hắn sẽ không bao giờ cho người xây dựng một cung điện được trang trí chạm khắc đẹp như này.

Chính vì vậy, loại xa hoa này thực ra đã có từ triều đại trước, là một trong những chiến lợi phẩm khi Đông Phương Thịnh chinh phục các nước khác có được và hắn cũng quyết định sẽ tiếp tục sử dụng cung điện cũ này để tránh lãng phí ngân khố.

Dưới bậc thềm chính điện, hai đầu lư hương bằng gỗ đàn hương đỏ tỏa ra mùi thơm sảng khoái, nhưng điều này cũng không thể giúp các triều thần đang quỳ rạp bên dưới giảm bớt sự run rẩy do cơn giận của hoàng đế gây ra.

Đông Phương Thịnh từ trên cao nhìn xuống, ném thẳng thẻ bài trong tay đến trước mặt Thượng Thư đang quỳ gối.

"Ta đã lên ngôi mấy năm, uy tín quốc gia cũng đang càng ngày càng lớn mạnh, vậy mà cho tới bây giờ ta còn chưa thể sáp nhập được khu vực Tây Nam vào lãnh thổ Đại Đồng. Vậy thử hỏi trăm vạn tinh binh kia, đang làm cái trò gì hả, có chăng là định nuôi bọn họ đến khi cạn kiệt lương thực của trẫm phải không?!"

"Hoàng thượng, hoàng thượng, xin người hãy bình tĩnh."

Bị sốc trước sự giận dữ của thiên tử, những triều thần khác cũng lần lượt lên tiếng và đưa ra biện hộ.cho Thượng Thư.

“Bệ hạ, không phải binh lính Đại Đồng không dũng cảm, cũng không phải tướng quân nơi biên thuỳ không có chiến sách hiệu quả, chỉ là biên giới Tây Nam Miêu có địa hình rất phức tạp, từ khi triều đại trước cai trị đến nay, nó đã bất tuân kỷ luật và lâu đời cũng dần tự lập làm vương."

Một lão tướng khác cũng đứng dậy, cúi đầu chào Đông Phương Thịnh: "Hơn nữa, khí hậu ở tây nam rất khắc nghiệt, rừng độc rậm rạp, binh lính Đại Đồng thường xuyên hít phải khí độc và bị bệnh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu quả chiến đấu của họ.”

"Chưa hết dân tộc Miêu cũng rất khôn ngoan xảo trá, tuy không lớn mạnh, nhưng lại giỏi dùng độc, thật sự rất khó để tấn công..."

"Đủ rồi, đủ rồi!" Đông Phương Thịnh tức giận vung tay áo: "Đừng bào chữa cho sự kém cỏi của mình nữa! Khi ta dẫn quân về phía nam để chinh phục bọn man di, ta đã gặp phải nhiều khó khăn hơn những gì mà các ngươi đang nói! Nhưng ta hỏi ngươi, kết quả cuối cùng là gì?”

Ngay khi các triều thần nghe thấy những gì vị thiên tử nói, thì họ đều lập tức im miệng và thay vào đó là liếc mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

Thượng thư quân bộ vẫn đang quỳ ở giữa đại sảnh, liều chết ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Một nhân tài như người, thật sự rất khó để thế hệ chúng ta có thể vượt qua được..."

Đông Phương Thịnh, được mệnh danh là "Thần chiến tranh Asura" nên khi lên chiến trường, mọi chiến thắng của hắn chắc chắn sẽ có nỗi buồn và quan cảnh tan cửa nát nhà máu chảy thành sông cho kẻ thù. Người ta nói rằng "Khi Asura xuất hiện, hắn có thể gϊếŧ cả trăm nghìn người một ngày" Và đó chắc chắn không phải là một lời khen ngợi quá cường điệu, mà là một sự thật đã được xảy ra.