Chương 3: Quyết định xuất chinh

Đông Phương Thịnh sau khi nghe thấy những lời khen ngợi của Thượng Thư quân bộ, vẻ mặt của hắn cũng không hề được cải thiện chút nào.

"Nếu cứ tiếp tục như thế, biên giới Tây Nam sẽ không thể giữ được! Vậy thử hỏi, ta làm sao ta có thể dung thứ cho những kẻ ngỗ ngược đã gây ra náo loạn cho lãnh thổ Đại Đồng của chúng ta đây!"

Vì thất bại trong chiến tranh Tây Nam, nên một số tướng lĩnh quân đội đã bị xử tử, vì vậy, bây giờ không ai dám đứng lên xung phong, hay gánh vác trách nhiệm đó nữa.

Dưới cái nhìn lạnh lùng của Đông Phương Thịnh, tất cả các thần đều cúi đầu không nói gì, khiến cho cung điện đột nhiên im lặng thấy rõ.

"Hừm, được rồi, vậy thì ta không thể trông mong vào các ngươi nữa rồi!" Đông Phương Thịnh đứng dậy khỏi ghế rồng: "Tất cả quan viên trong cung hôm nay đều bị giảm lương ba tháng vì tội lơ là trách nhiệm!"

"Nửa tháng sau, ta sẽ đích thân đi giao chiến!"

Đông Phương Thịnh vừa nói lời này, các triều thần lập tức bàn tán xôn xao và sắc mặt ai cũng trông rất khó coi.

Một vài vị đại thần trung thành đã đứng lên, chống lại áp lực lớn đứng ra can ngăn: "Hoàng thượng, hiện tại đất nước mới đi vào ổn định, trăm ngàn công nghiệp đang chờ đợi sự thịnh vượng, nếu giờ người lại bắt đầu chiến tranh vào lúc này, thì quả thật là điều rất đáng ngại. Hơn nữa, người vẫn chưa có được một người con nối dõi. Nếu chuyến viễn chinh này không thuận lợi và long thể của người chẳng may bị tổn hại, thì nền tảng của Đại Đồng sẽ bị lung lay rất lớn!”

"Hoàng thượng xin hãy suy nghĩ lại!"

"Hoàng thượng xin hãy suy xét kỹ!"

Đông Phương Thịnh lại như không hề để ý tới lời can ngăn của các vị đại thần, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi không cần nói nhiều nữa, ý ta đã quyết, sẽ không bao giờ thay đổi đâu.”

"Bãi triều!"

Đông Phương Thịnh phất tay áo long bào màu vàng sáng, ở giữa tiếng hô chói tai của thái giám, giận dữ bỏ đi.

Trở lại thư phòng hoàng gia, dưới sự hầu hạ của cung nữ, hắn đã thay quần áo bình thường ra, Đông Phương Thịnh ngồi trước ghế rồng, lên kế hoạch chi tiết cho chuyến viễn chinh sắp tới, cây bút mạ vàng trong tay nhanh chóng viết ra các chiến lược khác nhau để dập tắt sự hỗn loạn được viết trên giấy.

Và như các vị lão thần vừa rồi nói, hắn là vua của một nước, gánh trên vai rất nhiều trách nhiệm, nếu bây giờ xông pha trận mạc, hắn có thể sẽ đi theo vết xe đổ của hoàng đế trước đó.

Nếu không phải trước đó bị các quan đại thần liên tục ngăn cản lại, thì với tính tình hung hãn của Đông Phương Thịnh, hắn đã dẫn quân đi chinh phục lãnh thổ Miêu từ lâu, chứ cần gì phải đợi đến khi quân đội chịu nhiều thất bại như vầy, mới quyết định tự mình đi chinh phạt chứ?

Nhưng hắn cũng không nguyện ý trách cứ các đại thần đã khuyên hắn, vì dù sao những gì họ nói cũng không phải là không có lý.

Chớp mắt hơn một giờ trôi qua, Đông Phương Thịnh đang bận tâm đến chuyện chính trị nặng nề, chợt nhận ra, người lẽ ra phải luôn ở bên cạnh phục vụ mình đã biến mất, khó trách sao hắn lại luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Hắn nhíu mày vẫy tay gọi tiểu thái giám đang túc trực bên cạnh hỏi.

"Tại sao lại không thấy ngự y, Diệp?"

Ngự y, Diệp được Đông Phương Thịnh nhắc đến không ai khác chính là Ngự y Diệp Thanh, người được mệnh danh là y sư bất tử.