Chương 17: Hóa Ra Anh Cũng Đau Lòng

Đi tới nhà Từ Kiều Kiều, Trần Vũ nhìn quanh bốn phía, thấy trong nhà rất lớn, dọn dẹp cũng rất sạch sẽ, phong cách trang trí không tệ, không giống anh, ở trong thành phố vẫn chưa có nhà, mỗi ngày phải ngủ trong xưởng sửa xe.

Nhưng Trần Vũ nghĩ thầm, mình không kết hôn với Từ Kiều Kiều thì không cần lo lắng xa như vậy, vì thế tùy tiện ngồi trên sofa nhà cô hút thuốc, tư thế tùy ý, không coi mình là khách.

Đối với loại hành vi không khách khí này của anh, trong lòng Từ Kiều Kiều lại rất vui vẻ, cô chính là không thích Trần Vũ ở trước mặt cô quá câu nệ, giống như bây giờ, xem nhà của cô trở thành của anh, như vậy rất tốt.

"Anh muốn uống gì? Có rượu vang đỏ và bia ướp lạnh.”

Từ Kiều Kiều ngồi xuống bên cạnh Trần Vũ, đặt cằm lên vai anh, dịu dàng thân mật hỏi.

Trần Vũ đẩy Từ Kiều Kiều ngã xuống sofa, cười lưu manh, bộ ngực rắn chắc có lực đè lên bộ ngực mềm mại của Từ Kiều Kiều, nhướng mày nói: "Đồ lẳиɠ ɭơ này, đang có ý khác đúng không?”

Ăn cơm uống rượu chỉ là lấy cớ, trong lòng bọn họ biết rõ nam nữ trưởng thành đều tịch mịch, muốn làm một lần cũng là chuyện rất bình thường.

Từ Kiều Kiều hôn lên yết hầu Trần Vũ, đùi nhẹ nhàng vuốt ve chân anh, cười nói: "Xem ra so với cơm tôi nấu, anh càng muốn ăn tôi hơn.”

Nhưng cô vất vả nấu một bàn thức ăn lớn, nếu Trần Vũ một miếng cũng không ăn, vậy thì quá lãng phí.

Từ Kiều Kiều đẩy Trần Vũ ra, kéo cánh tay anh đến bên bàn ăn ngồi xuống, dùng đũa gắp một cái cánh gà chiên coca đưa đến bên miệng anh: "Nếm thử xem có ngon không?”

Trần Vũ há miệng ăn, cánh gà rất mềm, vào miệng liền tan ra, rất dễ nhả xương, hương vị vừa đủ, không thể nói là không ngon.

Trần Vũ cầm đũa, gõ bát, giống như một tên lưu manh: "Có cơm không?”

Anh làm việc mệt mỏi, bình thường đều phải ăn nhiều mới có sức, nếu như gặp thức ăn hợp khẩu vị, ăn uống no nê thì sẽ rất vui.

"Không uống một cốc với tôi sao?"

Từ Kiều Kiều thấy Trần Vũ thích ăn đồ ăn mình nấu, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào. Thật không uổng công cô học nấu ăn, dạo gần đây trên tay bị dầu bắn đển nổi bong bóng, còn có lúc thái rau không cẩn thận bị cắt trúng đầu ngón tay.

Dù sao cũng không bị thương nghiêm trọng, Từ Kiều Kiều cũng không phải là một người thích giả bộ, nên không nói cho Trần Vũ biết.

Trần Vũ nhàn nhạt nhìn Từ Kiều Kiều một cái, lần đầu tiên giải thích với cô: "Đêm nay tôi còn phải làm ca đêm, giờ làm việc không uống rượu.”

Anh sợ mình không nói rõ ràng, người phụ nữ lẳиɠ ɭơ này sẽ cho là anh cố ý không uống với cô, sợ cô sẽ buồn.

Thật kỳ lạ, tại sao anh lại lo cô sẽ buồn?

Trần Vũ không rõ rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì, nên im lặng ăn cơm, hai chén cơm trắng, đồ ăn trên bàn cũng được anh ăn sạch.

Từ Kiều Kiều không ăn nhiều, cô vốn cũng không quá đói, chủ yếu là nhìn Trần Vũ ăn, trên bàn nhiều đồ ăn như vậy đều được người đàn ông trước mắt tiêu diệt sạch sẽ, làm trong lòng cô rất có cảm giác thành tựu.

Ăn xong, Trần Vũ thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp rửa chén, nhưng Từ Kiều Kiều ngăn cản: "Để tôi làm.”

Bước đầu tiên theo đuổi người đàn ông, ngoại trừ phải thỏa mãn dạ dày của anh, còn phải siêng năng một chút để đối phương nhìn thấy là cô giỏi giang hiền dịu.

Trần Vũ ngăn Từ Kiều Kiều ở ngoài phòng bếp, không cho đi vào, thấp giọng nói: "Tay cô bị thương, đừng dính nước.”

Khi nhìn thấy vết thương trên tay Từ Kiều Kiều nổi bong bóng nước, lòng anh chợt co rụt lại. Có ngốc cũng đoán được, cô là vì học nấu ăn mới bị thương như vậy, người phụ nữ ngốc này... thích gì ở mình chứ?

Trần Vũ cảm thấy bản thân chỉ là một người đàn ông rất bình thường, tuy rằng diện mạo và dáng người không tệ, nhưng nghèo. Từ Kiều Kiều xinh đẹp như vậy, có loại đàn ông nào mà không tìm được, vì sao cứ phải là anh? Anh thật sự không hiểu.

Từ Kiều Kiều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trần Vũ, không nghĩ tới anh cũng có mặt cẩn thận như vậy, vui đến phát rồ, giơ tay bị thương đến trước mặt anh: "Anh nhìn thấy khi nào vậy?!”

Cô vốn tưởng rằng Trần Vũ sẽ không phát hiện ra, không nghĩ tới anh lại quan tâm nhất cử nhất động của mình như vậy, ngay cả một chút vết thương nhỏ trên tay cũng nhìn thấy, vậy có tính là được anh quan tâm hay không?!

Từ Kiều Kiều cười ngây ngô, vô cùng vui vẻ, cô cảm thấy người đàn ông Trần Vũ này nhẫn nhịn không thừa nhận mà thôi.

Từ Kiều Kiều cười tươi, sóng mắt lưu chuyển.

Cô không nhịn được, kiễng mũi chân, dùng sức hôn môi Trần Vũ, đầu lưỡi chui vào miệng anh, dây dưa với anh, cố ý trêu chọc anh, bàn tay nhỏ bé đặt ở trên đũng quần anh ấn mạnh, mập mờ nói nhỏ: "Trần Vũ, anh xem, tôi đã vì anh bị thương nhiều lần như vậy, có phải anh cũng nên hiến thân cho tôi một lần không?"