Chương 5: Bị Thúc Giục Kết Hôn

Sau bữa ăn, Trần Vũ đi rửa chén, bà nội với Từ Kiều Kiều ngồi ở trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm.

Bà nói cho Từ Kiều Kiều biết gần hết chuyện Trần Vũ từ nhỏ đến lớn, khiến cô vui đến nỗi không ngừng cười khanh khách.

Trần Vũ rửa chén xong trở lại phòng khách, thấy nụ cười xinh đẹp trên mặt cùng với ánh mắt chế nhạo của Từ Kiều Kiều thì không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì, ngồi xuống bên cạnh bà nội: "Bà nội, bà đừng chuyện gì cũng nói với người ngoài, tốt xấu gì cháu cũng là đàn ông, bà lưu lại chút mặt mũi cho cháu đi.”

Trần Vũ khi còn bé đã làm nhiều chuyện xấu nhưng cũng đã quên hết rồi, vậy mà bà nội lại nhớ rõ ràng, ngay cả lúc anh nghịch ngợm mặc quần áo màu gì cũng nhớ rõ.

"Cháu cũng có mặt mũi?"

Bà nội tức giận lườm cháu trai một cái, giọng điệu tuy rằng ghét bỏ, nhưng trong ánh mắt tràn đầy tình yêu đối với cháu trai: "Bà phải tìm người quản cháu, người xưa có câu thành gia lập nghiệp, lập gia đình trước, sau đó mới lập nghiệp, gặp được người thích hợp thì đừng nên bỏ qua, biết không?”

Điều bà nội quan tâm nhất chính là hôn nhân đại sự của cháu trai. Bà thấy, diện mạo và phẩm chất của cháu trai cũng không tệ, tuy nói điều kiện gia đình không tính là ưu việt, nhưng rất cần cù và kiên định, lại có lòng hiếu thảo, trong thôn không biết có bao nhiêu cô gái thầm mến, vậy mà nó cũng không thèm liếc mắt một cái, trái lại còn lựa chọn rời khỏi quê, đến thành phố lớn cắm rễ.

Mà thật sự cháu trai bà cũng rất giỏi, hôm nay dẫn về một cô gái thành phố xinh đẹp, nhưng không biết có theo đuổi được người ta hay không.

"Bà nội, cháu biết rồi, bà đừng lo lắng nữa."

Trần Vũ muốn bà cụ yên lòng nên đành phải đồng ý trước.

Nhưng hiện tại anh chỉ muốn làm việc thật tốt, kiếm thêm chút tiền để cải thiện cuộc sống của bà nội, về phần những thứ khác, anh tạm thời không có tâm tư suy nghĩ.

Huống hồ, sao có thể dễ dàng gặp được người thích hợp?

Từ Kiều Kiều cầm tách trà sưởi ấm trong tay, cô rất thông minh, từ vài câu đối thoại giữa Trần Vũ và bà nội đã liền nhìn ra được bà nội đang thúc giục cháu trai yêu đương.

Ban đêm, sau khi Từ Kiều Kiều tắm rửa xong, Trần Vũ dẫn cô vào phòng mình, người cao lớn, đứng trước cửa, cả căn phòng vốn không lớn tựa như càng thêm hẹp lại: "Chăn ga trải giường tôi đều đã thay mới, đêm nay cô ở đây, có việc gì thì gọi tôi.”

Thấy Trần Vũ định đi, Từ Kiều Kiều lập tức nắm lấy tay anh, ngón tay còn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh chiếm tiện nghi: "Tôi ở phòng anh, vậy thì anh ở đâu?”

Ở đây chỉ có hai gian phòng, một phòng bà nội ở, một phòng Trần Vũ ở.

Trên mặt Trần Vũ không có chút biểu cảm nào, gỡ tay Từ Kiều Kiều ra, thản nhiên nói: "Tôi là đàn ông, ở đâu cũng được.”

Ở ngoài phòng khách có một chiếc ghế sofa cũ, anh sẽ ngủ ở đó.

"Thực xin lỗi, Trần Vũ, lại gây thêm phiền toái cho anh rồi."

Từ Kiều Kiều rũ đôi mắt hồ ly xinh đẹp mắt xuống, trong giọng điệu mềm mại lộ ra vẻ áy náy.

"Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi đi."

Không biết vì sao, nghe Từ Kiều Kiều dùng giọng điệu áy náy nói chuyện với mình, trong lòng Trần Vũ lại có chút không được tự nhiên.

Đã quen với dáng vẻ mạnh mẽ ngang ngược của người phụ nữ này khi bán hàng ở cửa hàng, anh không muốn nhìn thấy bộ dáng cúi đầu của cô lúc này.

Nhanh chóng nói xong câu đó, tai anh ửng đỏ, chạy trối chết.

Phía sau, Từ Kiều Kiều chậm rãi giương mắt, trong đôi mắt trong suốt xinh đẹp không còn một tia áy náy, chỉ còn sự quyết tâm phải câu dẫn được anh vào tay..