Chương 6: Ăn Và Ngủ Cùng Nhau (Thâm Thuý)

Ngủ đến hơn nửa đêm, Trần Vũ cảm thấy trên l*иg ngực mình tựa như bị thứ gì đó mềm mại đè nén, anh mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền nhìn thấy Từ Kiều Kiều đang ôm cổ anh với vẻ mặt thỏa mãn, gối đầu lên ngực của anh ngủ.

“Từ Kiều Kiều, cô đứng dậy đi!”

Trần Vũ hít sâu một hơi, không ngờ lá gan người phụ nữ này lại lớn như vậy, ngay cả ngủ cũng không an phận, dám vụиɠ ŧяộʍ chạy đến chỗ anh!

"Làm gì vậy, người ta thật vất vả mới ngủ được, đã mất ngủ hơn nửa đêm, anh lại còn đánh thức tôi..."

Từ Kiều Kiều dụi mắt, giọng vô cùng mềm mại, bầu ngực lớn trắng như tuyết chặn trước mặt Trần Vũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần mang theo quyến rũ câu hồn.

Trần Vũ quay mặt đi, không nhìn thẳng vào hai vυ" ngạo nghễ của cô, tức giận cười ra tiếng: "Tôi đánh thức cô? Từ Kiều Kiều, cô có bị bệnh không vậy? Nếu bị bà tôi phát hiện, hai chúng ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch!"

“Vậy thì không rửa sạch, dù sao bà nội anh cũng thích tôi." Từ Kiều Kiều không ngồi dậy, cô tựa vào ngực của anh, đôi mắt to ngập nước ngẩng lên, làm nũng: "Anh cũng biết, tôi rất yếu ớt, ở trong nhà anh vốn không ngủ được, tôi lăn qua lộn lại đến hơn nửa đêm, cuối cùng thật sự không có cách nào, mới lén chạy tới bên cạnh anh, chỉ có như vậy tôi mới ngủ được, anh cũng không thể trách tôi được.”

Trần Vũ: "..."

Cho nên, tất cả là lỗi của anh, đúng không?

"Từ Kiều Kiều, cô có chút mặt mũi nào không vậy?"

Trần Vũ cố gắng đẩy yêu tinh này ra khỏi người mình.

"Cầm mặt mũi đi thì theo đuổi anh thế nào chứ?" Từ Kiều Kiều ôm eo cường tráng của Trần Vũ, tay sờ xuống háng anh, cười xấu xa nói: "Hơn nữa, anh cũng đã cứng rồi, chẳng lẽ anh không muốn tôi sao?”

Cô không tin mình không có chút quyến rũ nào, chỉ là Trần Vũ này có chút bảo thủ.

“Đi ra ngoài!”

Trần Vũ ôm Từ Kiều Kiều trở về phòng ngủ của mình, đắp chăn lại cho cô rồi xoay người rời đi, kết quả bị Từ Kiều Kiều gắt gao giữ chặt cánh tay: "Không được đi! Nếu anh dám đi, tôi sẽ nói với bà nội, là anh có âm mưu bất chính với tôi, muốn hãʍ Ꮒϊếp tôi!”

“Từ Kiều Kiều!”

Bây giờ cuối cùng Trần Vũ cũng biết tư vị bị trả đũa, còn không có cách nào biện hộ.

"Ai nha, anh đừng nóng giận, tôi chỉ là muốn anh bắn pháo với tôi, sau khi anh hoàn thành tâm nguyện này của tôi, tôi cam đoan sẽ không quấn quýt lấy anh nữa."

Từ Kiều Kiều cúi đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt, khác với giọng điệu giả bộ ủy khuất nhu nhược.

Đương nhiên, bắn pháo chỉ là bước đầu tiên, cô còn có kế hoạch khác, chỉ có điều bây giờ chưa thể triển khai.

"Đừng có mơ."

Trần Vũ hừ lạnh một tiếng, trên mặt anh tuấn không có chút thay đổi nào.

Thân thể của anh chỉ cho vợ anh chạm vào, sẽ không cho người phụ nữ vừa nhìn liền biết đã có kinh nghiệm phong phú, nói không chừng đã từng lên giường rất nhiều đàn ông.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Từ Kiều Kiều tỉnh lại rửa mặt xong, Trần Vũ đã nấu xong điểm tâm.

"Bà nội đâu, sao không ăn cùng chúng ta?"

Từ Kiều Kiều vừa lau tóc mới gội xong, vừa dịu dàng mở miệng hỏi.

Trần Vũ ngồi ở bàn gỗ, miệng nhai nửa cái bánh bao chay: "Bà nội dậy sớm, đã ăn rồi, đang đi ra ngoài tản bộ."

“Vậy sao.." Từ Kiều Kiều cười tủm tỉm đi qua, ngồi xuống bên cạnh Trần Vũ: "Bà nội làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, không khí ở quê cũng rất tốt, bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Động tác ăn bánh bao của Trần Vũ dừng lại, anh không nghĩ tới, người phụ nữ trước mặt này còn rất thiện lương.

Từ Kiều Kiều ăn một ngụm cháo rồi lại nhìn Trần Vũ: "Nhìn tôi làm gì, tôi biết tôi rất xinh.”

Một chút hảo cảm sắp xuất hiện trong lòng Trần Vũ liền bị dập tắt.

Người phụ nữ này, không phải dạng vừa, cũng không phải là người anh có thể trêu chọc.

"Khi nào cô đi, tôi đưa ngươi đến cổng thôn."

Dù sao đoạn đường này của nhà bọn họ rất khó đi, trong lòng Trần Vũ nghĩ phải đưa người an toàn ra ngoài mới được.

"Nhìn anh kìa, khi nào anh đi, tôi sẽ đi cùng anh."

Từ Kiều Kiều đã hạ quyết tâm, muốn trở về thành phố cùng với Trần Vũ, cô không muốn một mình trở về, vậy sẽ thảm lắm.