Chương 33: Cướp dâu

Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử

(Quầy lễ tân Địa Phủ)


☆33, Cướp dâu

Nửa đêm canh ba, Lê Giai Tuệ khó hiểu giật tỉnh.

Cô vừa mở mắt ra đã thấy Trương Thiến Thiến ngủ ở giường trong đang rón rén bò qua người mình leo xuống giường.

"Cậu đi toilet à?" Lê Giai Tuệ ngáp một cái, "Có cần tớ đi chung không?"

Trương Thiến Thiến không trả lời, chân trần đi trên đất, đại khái là trời tối quá đứng không vững. Hai người họ vừa nhúc nhích, Đới Mộng Viện ngả ra đất nằm ngủ dưới giường lập tức xoay người ngồi dậy, bàn tay phản xạ có điều kiện đè lên ba lô, hỏi: "Trương Thiến Thiến, em đi đâu vậy?"

Có lẽ là câu hỏi của cảnh sát tương đối có khí thế, khiến người nghe theo bản năng muốn trả lời, Trương Thiến Thiến dừng một chút, rồi nhẹ giọng đáp: "Có tiếng chuông, em đi qua đó xem."

Không gian hoàn toàn yên tĩnh, cửa sổ đêm hè không biết lúc nào đã phủ lên một tầng hơi trắng.

Đới Mộng Viện thò tay vào ba lô, eo lưng căng chặt, chuẩn bị nhảy bật lên bất cứ lúc nào, Lê Giai Tuệ thấy vậy nắm lấy ống tay áo của Trương Thiến Thiến.

Trương Thiến Thiến chậm rãi quay đầu, giọng nói ngang đơ: "Đàn em à, em có nghe thấy tiếng chuông không?"

Lê Giai Tuệ giật bắn lên, buồn ngủ gì đó hoàn toàn mất tăm, cô với tới chỗ đèn giường, ấn công tắc bụp bụp hai cái, nhưng đèn vẫn không sáng.

Nhờ vào ánh sáng lờ mờ bên cửa sổ, cô thấy được đôi mắt mờ mịt của Trương Thiến Thiến, đồng tử như là phủ một lớp sương trắng, cả con mắt chỉ thấy một màu xám. Lê Giai Tuệ không kịp hó hé gì đã trực tiếp bị doạ đến nhũn chân, cô thuận theo mép giường trượt vào lòng Đới Mộng Viện, Đới Mộng Viện bình tĩnh như không hề thấy hai tròng mắt trắng dã ấy vậy, cô trầm giọng nói: "Tối rồi, mai dậy rồi hãy đi tìm."

Trương Thiến Thiến không có bất cứ phản ứng nào với câu này, nhấc chân, chậm rãi đi tới cửa.

Trong khách phòng ở nhà trưởng làng, Tạ Kỳ Liên bỗng nhiên để quyển sách trên tay xuống.

"Trương Thiến Thiến?" Cậu thấp giọng nói, "Cô ta đã ra khỏi kết giới."

Lúc ăn cơm tối, trong số người sống chỉ có Trương Thiến Thiến là ăn đồ ăn trưởng làng bưng lên, những người khác đều về phòng gặm bánh quy khô để trong bộ trang bị cảnh sát. Một là vì Trương Thiến Thiến không hiểu ám chỉ lúc đó của bọn họ, hai là vì Tần Phong không có tận lực ngăn cản —— Trương Thiến Thiến là người địa phương, nếu những món ăn chứa đựng âm khí này có nguồn gốc bản địa, Trương Thiến Thiến sợ là đã ăn không dưới một lần rồi, cũng không kém một bữa này.

"Lê Giai Tuệ và cảnh sát Đới đã đi theo." Tạ Kỳ Liên trầm giọng nói, "Là dùng nhục thân đi ra ngoài."

Tần Phong nghi hoặc: "Hửm, chẳng lẽ Trương Thiến Thiến đi bằng hồn à?"

Tạ Kỳ Liên không vội trả lời, cậu cẩn thận cảm ứng một hồi, kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười không hề có nhiệt độ: "Là câu hồn."

Tần Phong thoải mái đứng dậy: "Đi thôi."

Tạ Kỳ Liên kéo anh ngồi trở lại: "Anh ở yên đó, để tôi đi. Động tĩnh rút đao của anh lớn lắm, tôi sợ là dù có thứ gì cũng sẽ bị anh dọa chạy hết."

Tần Phong bị cậu kéo về giường, bất đắc dĩ xòe tay.

Anh trơ mắt nhìn Tạ Kỳ Liên xoay người móc ra một lá bùa, một tấm kính bát quái, một thanh kiếm gỗ đào để trong cái túi mình mang theo, lục thêm một hồi, dĩ nhiên còn móc ra một bộ pháp y đạo sĩ màu đỏ, khoác lên người.

Xưa nay chỉ thấy cậu mặc màu trắng, pháp y màu đỏ vừa phủ lên, Tần Phong cảm giác như là có một ngọn lửa đốt lấy võng mạc của mình, chói mắt rực rỡ, những đầu ngón tay trắng nõn lộ ra từ trong tay áo rộng rãi, nếu chỉ nhìn bề ngoài rất khó tin được đôi tay này có thể trực tiếp xé toạc chân của ác quỷ.

Tần Phong chậm rãi thu hồi tầm mắt, ho khẽ một tiếng: "... Cậu có giấy phép đạo sĩ chứ?"

Tạ Kỳ Liên cúi đầu chỉnh lại quần áo, động tác cực kỳ thuần thục: "Có."

Cậu mặc pháp y, nháy mắt mấy cái với Tần Phong: "Đội trưởng Tần à, hóa trang điều tra, mục này tôi đạt tiêu chuẩn chứ?"

Tần Phong nhíu mày: "Đâu chỉ đạt tiêu chuẩn, điểm tối đa."

Tạ Kỳ Liên nhẹ giọng bật cười, hình như đánh giá này rất khiến cậu sung sướиɠ.

Trong đêm, Đới Mộng Viện và Lê Giai Tuệ vừa đi tới cửa, bên tai đã vù lên một tiếng, một tiếng chuông lanh lảnh vọng lại từ đằng xa, cẩn thận lắng nghe, tiếng chuông ấy phảng phất tới từ bốn phương tám hướng, thậm chí như là trực tiếp vang lên trong đầu, khiến người không tài nào làm lơ được, không dằn lòng được muốn đi qua xem rốt cuộc là thứ gì đang vang.

Bọn họ nhấc chân lên, vừa định bước ra sân, đột nhiên nhìn thấy một vệt đỏ chói mắt, như một ngọn lửa đốt qua sương mù, xua tan đi cái lạnh quanh người.

Đới Mộng Viện nháy mắt, hai tay không cần suy nghĩ gì đánh mấy thủ thế, tựa súng vào ngực, đứng nghiêm chào, không chút chần chờ hô lên câu: "Trưởng quan Tạ."

Đêm hè vẫn là đêm hè oi bức, chỉ cần hoạt động một chút, mồ hôi đã thấm vào áo ngủ.

Tạ Kỳ Liên giơ ngón trỏ lên kề sát môi, thuận theo ánh mắt của cậu, Đới Mộng Viện mới nhìn thấy, cô gái đang loạng choà loạng choạng trên con đường nhỏ ở đằng xa đi tới đầu bên kia làng chỉ là một cái bóng bán trong suốt, chân không chạm đất, tiếng chuông vang một tiếng, cô bé sẽ bay về trước một bước.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, lại một cái bóng khác bay qua giao lộ, hình như là một cô gái khác của làng.

Bên tai tuy vẫn nghe được tiếng chuông mơ hồ, nhưng Đới Mộng Viện lại chỉ thấy ồn, không còn có kích động đuổi theo nữa, Lê Giai Tuệ á lên một cái, bọn họ còn đứng ở cửa, nhưng nửa người trên của cô đã bay ra khỏi bậc cửa, bán trong suốt lơ lửng trên không, nửa người dưới thì vẫn còn ở trong cơ thể chưa bay ra, nếu không phải Tạ Kỳ Liên cản lại, cô đã nhấc chân bước ra rồi.

Tạ Kỳ Liên vỗ nhẹ vào vai cô, hồn phách của cô về lại trong thân thể. Một dòng nước ấm tản ra từ chỗ bị vỗ, Lê Giai Tuệ lầm bầm một tiếng, sự sợ hãi trong lòng lập tức biến mất, cô thậm chí còn cảm thấy được thoải mái.

"Tối nay hai người chỉ ăn hai ngụm đồ ăn của làng, nên ảnh hưởng của âm khí đối với hai người không lớn lắm, nếu không phải muốn chủ động làm rõ tiếng chuông này là thế nào, nó không thể nào gọi được cả hai." Tạ Kỳ Liên nhẹ giọng nói, "Đứng ở trong cửa, đừng cử động."

Tuy rằng lúc tối Tần Phong có dặn bọn họ cứ che đầu lại mà ngủ, đừng để ý tới những cái khác, nhưng nước đã đến chân rồi rất khó không để ý được.

Người trong làng ngủ rất say, cha mẹ Trương Thiến Thiến ngủ ở một phòng khác, bọn họ có thể nghe được tiếng ngáy của ông Trương.

Tạ Kỳ Liên trầm tư một hồi, từ trong tay áo lấy ra một cái chuông đồng, đan vào khoảng ngắt của tiếng chuông ở đằng xa, cậu lắc nhẹ một cái.

Keng ——

Đới Mộng Viện và Lê Giai Tuệ chỉ cảm thấy người mình nhẹ đi, cả hai khẽ đầu, cảm giác lơ mơ trong đầu đã triệt để biến mất.

Dừng một hồi, Tạ Kỳ Liên lần thứ hai lắc chuông.

Các cô gái đang đi trên đường dừng bước, đứng yên tại chỗ.

Boong —— Lê Giai Tuệ theo bản năng che tai lại, tiếng chuông đằng xa đột nhiên trở nên vừa nhanh vừa vang, tiếng chuông dồn dập như gió táp này chấn đến mức màng tai người nhói đau, hồn phách đang lơ lửng của các cô gái hình như cũng lảo đảo một cái, rồi lại bay tiếp về phía bên kia.

Đới Mộng Viện chủ động xin đi gϊếŧ giặc: "Trưởng quan, bằng không để tôi qua đó xem."

"Không cần." Tạ Kỳ Liên vẫn lắc cái chuông của mình theo nhịp ban đầu, "Tiếng chuông câu hồn, cô nhìn đồng tử của mấy cô gái này đi, bọn họ đã bị quỷ ám, âm khí che mắt rồi, nếu tới chỗ đầu nguồn của tiếng chuông, thần trí của cô cũng sẽ trở nên mơ hồ như bọn họ."

"Nhưng mấy cô gái này đang đi tới đó." Đới Mộng Viện vuốt ve báng súng, có chút lo lắng.

"Không sao. Bọn họ đi, là vì tôi để bọn họ đi." Tạ Kỳ Liên cẩn thận giải thích cho cô hiểu:

"Một khi tôi trực tiếp dùng phép gọi hồn về, kẻ làm phép sẽ nhận ra có âm sai đang ở đây, từ đó tăng mạnh cảnh giác, thế nên tôi chỉ cần khiến tốc độ của mấy cô gái bị gọi về này chậm lại, không tới được đó trước hừng đông là được. Chờ đến lúc gà gáy ba tiếng, sinh hồn sẽ tự trở về thân xác, kẻ làm phép bên kia chỉ có thể tưởng là có một tiểu đạo sĩ đang ở trong làng, dùng toàn lực quấy rầy hắn thôi."

Cậu cúi đầu, lắc chuông, tay kia lại nắm một lá bùa vàng, che đi nửa khuôn mặt.

"Cẩn thận đối phương dùng thuật thủy kính dò xét."

Cậu vừa nói xong, Lê Giai Tuệ và Đới Mộng Viện lập tức hiểu ý, Lê Giai Tuệ nhéo bắp đùi mình một cái, nhe răng trợn mắt bắt đầu khóc, giả bộ vừa gấp vừa sợ, Đới Mộng Viện thì lộ ra vẻ nghiêm túc, ghìm súng chỉ lung tung vào không khí một tăng, còn cực kỳ bí mật móc cây son ra, lau qua khóe miệng Tạ Kỳ Liên.

Tạ Kỳ Liên: "..."

Đới Mộng Viện đè thấp giọng mình nói: "Báo cáo trưởng quan, như vậy tiểu đạo sĩ sẽ nhìn càng có vẻ mệt mỏi hơn, màu này tôi chọn mãi mới được, kết quả bị đội trưởng nói là đánh lên nhìn cứ như vừa ăn thịt con nít. Có lần cậu ta còn dùng nó hoá trang thành một người bị thương, lừa xã hội đen trói cậu ta về tụ điểm bí mật mà chúng tôi tìm mãi không được đấy."

Tạ Kỳ Liên nghe xong lập tức mỉm cười: "Đội trưởng của mọi người sao mà hiểu được màu son chứ."

Tiếng chuông kéo suốt mấy giờ, mãi đến tận khi trời bắt đầu tờ mờ sáng, Lê Giai Tuệ tựa vào khung cửa không ngừng gật gù, đã ngủ được mấy giấc rồi.

Dưới ánh nắng mặt trời, hồn phách dần dần trở nên mơ hồ, theo sắc trời ngày càng sáng, bọn họ cũng ngày càng mờ đi, mãi đến khi con gà trống ở đầu làng gáy lên tiếng vang xa, tiếng chuông ở đằng xa mới im bặt.

Sinh hồn biến mất, trong phòng vọng ra tiếng nói mớ lúc xoay mình của Trương Thiến Thiến.

"Được rồi, về ngủ đi." Tạ Kỳ Liên cười kéo Lê Giai Tuệ dưới đất dậy.

Đới Mộng Viện: "Xong rồi à? Mấy cô gái ấy sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?"

"Thủ pháp câu hồn của đối phương..." Tạ Kỳ Liên không nói thẳng gì, chỉ là lắc đầu, "Trận câu hồn này không có ý hại mạng người, bọn họ ban ngày ra ngoài phơi nắng một hồi là sẽ ổn thôi."

Đới Mộng Viện nhíu mày: "Sao vậy, chẳng lẽ là muốn xem mặt trước, để ban ngày dễ bề chọn người?"

Tạ Kỳ Liên a một cái: "Cũng rất có thể."

Mọi người lần lượt về nhà, Tần Phong chơi mobile game cả đêm, chỉ có Thường Bằng Viễn là ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời lên cao.

Tầm khoảng chín giờ, nhóm Tần Phong giả bộ rời giường. Vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy trưởng làng và bà cốt đứng trong sân đè thấp giọng nói chuyện với nhau, có mơ hồ nhắc tới "Đạo sĩ quấy rối", cùng trưởng làng bình tĩnh trả lời "Không thể nào, bọn họ đều là giáo sư đại học cả...".

Anh đứng ở cửa múc nước rửa mặt, khách khí chào trưởng làng một tiếng, ánh mắt trưởng làng lấp loé, nét mặt vẫn mang theo nụ cười thân thiện, nhưng ánh mắt của bà già lại trợn lên, nhìn Tần Phong từ đầu đến chân rất nhiều lần, nhìn còn cực kỳ kỹ, thế nên khi Tạ Kỳ Liên muốn ra ngoài, Tần Phong trực tiếp đẩy cậu trở vào.

Tần Phong không hề khách khí nhìn trở lại, che cho Tạ Kỳ Liên, tư thế cực kỳ kiên quyết không cho nhìn nhiều, bà già chờ nửa ngày, thấy Tạ Kỳ Liên đã vòng vào nhà, liền kéo khóe miệng lộ ra bộ răng khô vàng, ánh mắt âm trầm rời đi.

Nghi thức xem mắt được tổ chức ở từ đường làng Trương gia.

Dựa theo quy trình, trước là cúng tế cho Vô Thường Gia Gia, cảm tạ ông ấy mấy trăm năm qua vẫn luôn phù hộ làng Trương gia, không ít bô làng vừa khóc vừa dập đầu lạy, nói gì mà chính phủ không cho đất không cho giấy phép, không xây được miếu Vô Thường mới, có thẹn với Vô Thường Gia Gia, khiến Tần Phong nghe mà khớp xương ngón tay vang răng rắc.

Kế là tế tổ tiên, ngoại trừ quy trình cúng tổ tiên thường quy ra, trưởng thôn còn kính xin tổ tiên: Ở dưới Âm Phủ nhất định phải siêng năng tu hành với Vô Thường Gia Gia, đừng quên giúp tiểu bối nói vài câu lời hay với Vô Thường Gia Gia.

Vẫn nhịn tới buổi chiều, màn kịch quan trọng rốt cuộc mở màn.

Vô Thường Gia Gia cưới vợ, là hỉ sự, cũng là tang sự.

Cách đây không lâu bà cốt Bạch cô cô và trưởng làng đã phát vòng hoa màu trắng cho các cô gái tới tuổi trong làng, yêu cầu bọn họ đội lên. Thiếu nữ còn chưa kết hôn trong làng có khoảng mười mấy người, một nửa trong số đó lộ vẻ không tình nguyện —— tuy rằng bọn họ không đậu đại học, nhưng vẫn học xong chương trình giáo dục bắt buộc, có một cô gái thậm chí nói thẳng một câu "lão phong kiến", liền bị ông nội của mình cho một bạt tai ngay tại chỗ.

Đới Mộng Viện và Lê Giai Tuệ cũng nhận được vòng hoa, bọn họ không có khó chịu gì trực tiếp đội lên. Mấy cô gái còn lại phỏng chừng là tin, đều hồi hộp cúi đầu, ngoan ngoãn đội vòng.

Sau một hồi ồn ào, miễn cưỡng coi như là chuẩn bị xong.

Giữa từ đường bày một chiếc ghế thái sư, Bạch cô cô thay bộ áo bào màu trắng, trên người đeo một đống trang sức leng ka leng keng, bắt đầu nhảy lung tung quanh ghế.

Tần Phong lắc đầu, động tác này không phải là động tác lên khăn áo tiêu chuẩn gì cả, anh thấp giọng hỏi: "Ngày hôm qua là bà ta à?"

Tạ Kỳ Liên híp mắt nhìn nửa ngày: "Không phải, bà ta không có pháp lực. Nhiều nhất là cung phụng hàng giả kia thôi, hàng giả có thể dùng phép ám lên người bà ta."

Đột nhiên, bà cốt quát to một tiếng, quơ ống tay áo, ngồi vào ghế thái sư, đôi mắt bỗng nhiên lật lên, chỉ còn lại tròng trắng.

"Không có ám trực tiếp?" Tạ Kỳ Liên thấp giọng nói, "Có chút thực lực, dùng thuật khôi lỗi điều khiển bà cốt từ đằng xa."

Âm khí ở trong từ đường ồ dâng, nhưng con quỷ núp bóng phía sau vẫn chưa hiện thân, chuông gió treo lơ lửng trên xà nhà vang leng keng, ánh nến nhẹ nhàng đong đưa, dân làng đều cực kỳ cung kính cúi đầu, giữ im lặng, ngay cả mấy thiếu nữ làm ầm làm ĩ cũng không dám hó hé gì nữa.

Tuy rằng bọn họ không tin, nhưng bộ dáng này của bà cốt thật là đáng sợ.

Trưởng làng đứng bên cạnh, bắt đầu giới thiệu như MC trong cuộc thi Hoa Hậu: "Vô Thường Gia Gia sẽ chọn ra một cô dâu trong số mọi người, mọi người đừng sợ, ngẩng đầu lên đi, để Vô Thường Gia Gia ngắm nghía cẩn thận, Bạch Vô Thường rất hòa ái, ông ấy chọn trúng ai, sẽ ném hoa hồng trong tay qua, một khi nhận hoa, chính là người của Bạch Vô Thường Gia Gia, sống chết không thể thay đổi, nó là phúc vận của mọi người đấy, nhất định phải biểu hiện cho tốt nhé, bày ra điểm xuất sắc nhất của mọi người cho Vô Thường Gia Gia xem nào."

Bạch cô cô ngồi trên ghế thái sư, tạo hình cực kỳ phóng đãng dị hợm, như một vị quan lão gia của xã hội cũ, đôi mắt nhìn lướt qua, khiến cho mấy cô gái sợ đến co rúm người lại, lại bị người nhà đẩy lên trước.

Bạch cô cô không có đầu lưỡi nhìn một vòng, thật sự mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp khàn khàn, như một lão già.

"Khuôn mặt đó không tệ." Bà ta nói, ngón tay chỉ.

Đới Mộng Viện giật mình, thấy bà cốt dĩ nhiên chỉ vào Lê Giai Tuệ, Lê Giai Tuệ cũng giật bắn lên, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Bạch cô cô nói xong cũng không hàm hồ, trực tiếp móc một đóa hoa đỏ gấp từ giấy cúng trong tay áo ra, búng ngón tay, đóa hoa đó bay về phía đỉnh đầu Lê Giai Tuệ.

Đới Mộng Viện nín thở, chuẩn bị chặn lại, nhưng có một bàn tay khác đã nhanh hơn cô.

Ngón tay với những khớp xương rõ ràng đó từ giữa không trung cướp đi hoa, trưởng làng lập tức rống to: "Cậu làm gì vậy?!"

Tần Phong chậm rãi giơ tay lên, khoe khoang đóa hoa đỏ bị anh nắm trong tay, nhíu mày, trả lời: "Đương nhiên là cướp dâu rồi."

Trưởng làng giận không thể át: "Cậu thật lớn mật, vợ của Vô Thường Gia Gia cũng dám cướp!"

"Không không, hiểu lầm rồi." Tần Phong vội xua tay, "Tôi không có hứng thú gì với cô bé này đâu, tôi muốn cướp là Bạch Vô Thường cơ."

Cả từ đường lập tức yên tĩnh, vẻ phẫn nộ của dân làng lần lượt biến thành trợn mắt há hốc mồm, dẫn đến biểu tình hiện tại của bọn họ ai ai cũng rất vặn vẹo.

Tần Phong nghiêm trang nói: "Tôi từ nhỏ đã nghe truyền thuyết dân gian lớn lên, Bạch Vô Thường ôn nhu lại có đảm đương, cho nên tôi ái mộ Bạch Vô Thường đã lâu, hôm nay rốt cục không kiềm được."

Mặt của trưởng làng sầm xuống, ông ta run rẩy chỉ vào anh: "Cậu —— cậu là nam mà——"

Tần Phong nghiêm túc cắt ngang lời ông: "Đã là thời đại gì rồi, yêu đương không phân nam nữ, tôi thích Bạch Vô Thường đấy, không phải Bạch Vô Thường không được!"

...