Chương 1.1

Năm thứ 10 sau mạt thế, bao việc ngổn ngang cần hoàn thành.

Để xây dựng lại đất nước và sắp xếp cho những người còn sống sót, cổ vũ việc gieo trồng gia tăng kho lương thực Nam quốc gia phân phối đất đai theo đầu người. Kèm theo đó là một loạt các chính sách phúc lợi: "Bắt đầu từ hôm nay, 1000 người đầu tiên chủ động đăng ký nhận đất sẽ được phát lương thực trong một tháng, đồng thời miễn nộp thuế trong 5 năm đầu. Quốc gia còn hứa sẽ cung cấp các hỗ trợ chuyên nghiệp về nông nghiệp."

"Hiện tại ai nguyện ý đăng ký nhận đất đai mời tới đại sảnh báo danh."

Lâm Lăng đứng trong đám người nghe lời kêu gọi của quốc gia sau đó lặng lẽ nhìn nơi xa. Không trung u ám tràn ngập những hạt bụi nho nhỏ, thành thị vỡ nát hang vắng, rừng núi bị đốt trội, nơi nơi đều là dấu vết mạt thế để lại.

Cô nhớ vào năm đầu tiên của mạt thế cô bị đồng bạn bỏ rơi mà chết, sau khi mở mắt cô phát hiện mình đang nằm ở một khu an toàn lâm thời. Nơi ấy người tới người đi, chung quanh chẳng có ai quen biết cô, cũng không ai quản xem cô tới đây bằng cách nào. Chỉ có một người phụ nữ ở giường bên cạnh nói cô được đưa tới đó 2 ngày trước. Trong 2 ngày này cô vẫn luôn hôn mê, nếu không phải cô vẫn ở thì mọi người còn tưởng cô chết rồi.

Lâm Lăng vốn còn tưởng mình được cứu nhưng sau khi nghe mọi người ở đó nói chuyện cô mới phát hiện lúc này đã là năm thứ 10 sau mạt thế. Nửa năm trước mạt thế đã kết thúc, hiện tại quốc gia đang bắt đầu sắp xếp cho mọi người cùng xây dựng lại mọi thứ.

Vì thế cô đón bản thân đã sống lại với thân phận khác. Nhưng còn chưa kịp hỏi nhiều cô và những người khác đã bị gọi tới đây.

"Bên ngoài là bộ dạng gì mọi người đều không biết, nếu vẫn còn tang thi hai thứ biến dị thì phải làm sao?"

" Tôi thà ở trong khu này và chết đói cũng không ra ngoài chịu chết đâu." Tuy mạt thế đã kết thúc nữa năm, quốc gia đã phái quân đội dọn sạch nguy hiểm tiềm tàng nhưng trải qua lần này mọi người đều sợ thế giới bên ngoài, dù chính sách mới có mê người thì cũng chẳng mấy ai muốn rời khỏi khu an toàn.

"Có lương thực một tháng."

Đây là mỗi câu hấp dẫn! Tuy khu an toàn có gieo trồng lương thực để cung cấp cho mọi người nhưng rất khó kiếm điểm, vì thế vẫn có nhiều người hứng thú với đại ngộ này.

"Có lương thực thì sao? Mấy người có biết trồng trọt không?"

Mọi người đều trầm mặc, lát sau mới có người nói: "Nếu là người có dị năng hệ mộc thì đi ra ngoài trồng trọt Tốt hơn nhiều so với ở trong khu an toàn."

Lâm lăng nhe người khác nói chuyện thì cúi đầu nhìn một cây leo màu xanh quấn ngang ngón tay mình. Cô duỗi tay và chọc chọc cành lá thế là nó hung hăng quấn chặt lấy tay khiến cô cảm thấy đau thì mới chịu nhã ra và nhanh chóng trốn vào tay áo của cô.

Cô không biết bên ngoại là bộ dạng gì nhưng cái bụng đói đến đau đớn kiến nghị cô đi lãnh lương thực cho một tháng trước rồi lại nói sau.

Vì thế Lâm Lăng thành người đầu tiên báo danh.

"Họ tên?"

"Lâm Lăng."

"Số chứng minh?"

Lâm Lăng sửng sốt một giây sau đó lập tức đưa một tấm thẻ thân phận cho đối phương: "CD 32341174."

Khoảnh khắc đưa tấm thẻ thân phận ra Lâm Lăng mới nhớ mình còn chưa biết bản thân đang ở trong tình huống nào thế nên cô lo nhân viên kia sẽ nhận ra cô và người trong thẻ thân phận không giống nhau.

Nhưng nhân viên kia chỉ nhìn nhìn sau đó không nói gì mà trực tiếp làm đăng ký. Sau một loạt thao tác người đó đưa giấy tờ sở hữu đất cho cô và nói: "Cô là người có dị năng hệ mộc, vì thế đất phân cho cô sẽ nhiều một chút."

Một người khác mang đồ ăn hạt giống và một cái di động cũ cho cô: "Cô là người đầu tiên chủ động đăng ký nên được nhận lương thực cho 3 tháng. Di động này đã được cài bách khoa toàn thư về nông nghiệp, cô có thể tham khảo thông tin trong đó. Ngoài ra mỗi tháng cô cần báo cáo tiến độ thông qua di động, nếu có nguy hiểm cũng có thể xin giúp đỡ qua đây."

Lâm Lăng nhìn di động và hỏi: "Nếu hết pin thì làm sao?"

Nhân viên kia cười có lệ và nói: "Cô tự nghĩ cách đi."

Lâm Lăng: "........."

Lúc cô cầm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, đồ ăn, hạt giống cùng công cụ liên lạc được phân đi ra khỏi đại sảnh thì thấy không ít người xông tới.

"Cô gái trẻ, sao cô lại nghĩ quẩn thế?"

"Thế giới bên ngoài không giống trong này đâu, không có thực lực thì đừng đi chịu chết."

Lâm Lăng cuối đầu nhìn thoáng qua đóng lương thực nặng trĩu sau đó liếʍ môi nói: "50 người đầu tiên ghi danh sẽ được lãnh lương thực trong 3 tháng."

Ba tháng ư?

Những người vốn đang do dự lập tức vọt vào sảnh, vì đồ ăn trong 3 tháng bọn họ nguyện ý làm tất cả.

Lâm Lăng nhẹ cong môi cười sau đó đi nhanh ra ngoài. Tuy thế giới bên ngoài mờ mịt nhưng thay vì cả ngày đối mặt với những kẻ mang theo đầy mưu mô này cô thà một mình canh giữ đất đai của bản thân còn hơn.