Chương 37: Tự mình hại mình

Chương 37: Tự mình hại mình

Bởi vậy có thể thấy được, ông ta vốn rất yêu thương Tam đồ đệ của mình, nếu không sẽ không yên tâm truyền bản lĩnh thực sự cho hắn ta.

“Ngươi vẫn trốn thoát, chắc chắn khiến cho bọn họ cực kỳ sợ hãi.” Phùng Diệu Quân am hiểu nhất là rút kén lột tia, đo lường tình cảm của người khác: “Nếu ngươi còn sống để quay lại nước Tấn, chờ đợi bọn họ sẽ là sự trả thù điên cuồng của Đại Quốc Sư, người nhà trong gia tộc chắc chắn đều sẽ bị liên luỵ.”

“Đúng vậy.” Mạc Đề Chuẩn dùng tay nhấn vào má Lý Nguyên Phạt, cạy cằm y ra cho Phùng Diệu Quân nhìn: “Nhìn thấy một chiếc răng bị gãy của hắn không? Lúc đầu trong đó đều được nhét kịch độc, dùng một chút sức lực là có thể cắn nát. Tên nhóc này định uống thuốc độc tự vẫn, bị ta ngăn lại.”

Động tác này chẳng khác gì đang đối đãi với con ngựa hay con la, Lý Nguyên Phạt cực kỳ xấu hổ và giận dữ, cố gắng lắc lắc đầu, đương nhiên là tránh không thoát. Nàng thè lười: “Tính tình mấy người Lý gia thật mạnh mẽ, động một chút lại đòi tự vẫn.” Đổi lại là nàng, chết tử tế không bằng được sống lại! Cũng đừng ai nghĩ đến chuyện ép nàng chết đơn giản như vậy.

Mạc Đề Chuẩn buông tay, nàng liền nghe được Lý Nguyên Phạt nghiến răng nghiến lợi nói: “Ca ca của ta đã chết trong tay ông ta.”

Phùng Diệu Quân nghe thấy, đoán được đây là một đoạn ân oán khác, cũng không muốn đào sâu nghiên cứu, nên chỉ hỏi y: “Ai nghĩ ra ý tưởng gϊếŧ Huyện lệnh?”

Lý Nguyên Phạt trừng mắt nhìn nàng thật lâu, nàng chỉ thản nhiên đối mặt, rất lâu sau mới nghe thấy người thiếu niên này nói: “Ta.”

“Thật thông minh.”

Lúc này đổi thành Mạc Đề Chuẩn trừng nàng, nàng nắm chặt tay lại, nói: “Ta nói có sai đâu. Lúc đó chạy trốn, ngươi bị thương nặng, biện pháp tốt nhất chính là mượn tay quan phủ hoặc lực lượng quân đội để lùng bắt. Bọn hắn cũng chỉ là đám người xa quê, muốn tìm được ngươi thì quả thật là mò kim đáy bể, bên người lại chẳng có ai, biện pháp tốt nhất đương nhiên là mượn tay kẻ khác.”

Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng Lý Nguyên Phạt lại rất thông minh, biện pháp y nghĩ đến là cải trang thành Mạc Đề Chuẩn, giữa ban ngày ban mặt đi gϊếŧ huyện lệnh, còn cố tình để nhiều người chứng kiến thấy rõ diện mạo của mình.

Mưu sát mệnh quan triều đình là tội nặng nhất, ngay lập tức quan phủ sẽ tăng thêm người đi lùng bắt khắp nơi. Trước kia Mạc Đề Chuẩn để râu quai nón, đây là đặc điểm quá rõ ràng của ông ta, rất dễ ràng bắt chước. Lại nói tại nơi đồng quê dân dã này, ai có thể biết được ông ta là quốc sư nước Tần được chứ? Cũng chỉ coi ông ta là một tội phạm cực kỳ hung ác thôi.

Đợi đến khi đuổi kịp ông ta, hai người Lý Nguyên Phạt lại tìm cách thu hẹp khoảng cách để ám sát. Bằng cách này, đem sơ hở trong hành động đánh lén quốc sư khắc phục thành công.

Phùng Diệu Quân an ủi Lý Nguyên Phạt, nói: “Tuy suy nghĩ này có chút viển vông, nhưng xác suất thành công lại khá cao. Đáng tiếc, do mệnh ngươi không tốt.” Nàng biết lúc đó Mạc Đề Chuẩn bị đuổi bắt vô cùng thảm hại, nếu không gặp được nàng…

Cho nên nói, hai tên nhóc này cực kỳ xui xẻo nếu so sánh với nàng.

“Lại nói có câu, thông minh quá, cũng sẽ bị thông minh hại.” Nàng chân thành nhìn y: “Cũng là ngươi tự mình hại mình.”

Tự hại mình, đây là ý gì? Lý Nguyên Phạt sớm đã cho ràng nàng và Mạc Đề Chuẩn cùng một phe, vốn cũng không định cùng nàng nói chuyện, hiện trong mắt lại nhìn không được lộ ra sự nghi ngờ.

“Ta không hiểu rõ quy định của nước Tần lắm, có điều sự việc ám sát mệnh quan triều đình này chắc chắn phải xử công khai chứ.” Nàng gẩy gẩy tóc mái trên trán: “Ngươi gϊếŧ huyện lệnh nước Nghiêu, Tấn vương chắc chắn sẽ không thể công khai xử lý việc này trên triều đình được.”

Trong đầu Lý Nguyên Phạt “ầm” vang một tiếng, rốt cuộc sáng tỏ vì sao hơn nửa ngày nay mình vẫn luôn thấp thỏm không yên.

Tất cả những điều nàng ta nói đều không sai.

Ygϊếŧ quan lại nước Nghiêu, đương nhiên Tấn vương không thể đem chuyện này ra cho triều đình nghị luận, nếu không chỉ cần xuyên qua tai vài người, rồi lại vài người bàn luận, vậy tin tức này không đến mấy hôm sẽ truyền đến nước Nghiêu, quan hệ hai bên sẽ trở mặt ngay lập tức. Nói cách khác, chuyện này sẽ được xử lý trong âm thầm, đa số các quần thần trong triều đình có lẽ chẳng thể nghe được nữa chữ, cũng chẳng thể vì y, hoặc vì Lý gia nói chuyện!

Hiện tại hắn chết rồi, một cái chết vô ích.

Trông thấy gương mặt Lý Nguyên Phạt xám xịt như tro, Mạc Đề Chuẩn cất tiếng cười to: “Đúng thế, chính là như vậy! Con chó nhỏ này chỉ muốn kéo Lý gia khỏi nước bùn bẩn thỉu sang một hồ nước sạch sẽ, ai ngờ lại kéo cả chính mình vào.” Âm thanh của ông ta tràn đầy trào phúng: “Người đời đều nói Lý Tam thông minh hơn người, là thiếu niên thiên tài, ta nghĩ ngươi còn chẳng suy nghĩ chu toàn bằng một cô nhóc mười một tuổi!”

Lý Nguyên Phạt cắn môi hồi lâu, mới trầm giọng nói: “Nếu như thời gian quay ngược lại, ta vẫn sẽ làm như vậy. Chỉ là lần này, chắc chắn ngươi không còn may mắn để trốn thoát nữa.” Nếu đưa cho y hai lựa chọn, giữ Lý gia hay giữ tính mạng y, y vẫn sẽ chọn cái trước.

Lúc này hai con ngựa đã đi đến sườn núi, phía trước xuất hiện một sơn trang.

Mạc Đề Chuẩn nói: “Đây là điền trang của ta.”

Nghe được vó ngựa tiến lại gần, từ bên trong trang xuất hiện hai ba người, hành lễ với Mạc Đề Chuẩn. Ông ta ném Lý Nguyên Phạt xuống đất, nói: “Trông chừng y thật kỹ, người này rất quan trọng.” Đồng thời, đưa ra hai bình thuốc: “Dược mềm gân, hai ngày đút cho y một viên, chân tay y sẽ không có sức lực.”

Dứt lời hắn cũng không ở lại, dẫn theo Phùng Diệu Quân và Trần Đại Xương quay đầu đi khỏi.



Chạy thêm bốn tiếng nữa, con ngựa của Phùng Diệu Quân đột nhiên bị loạng choạng, đột nhiên trượt chân.

Trong tiếng hét thất thanh của Phùng Diệu Quân, Trần Đại Xương đã đỡ được nàng, nhảy ra ngoài, lúc này mới không ngã xuống cùng nhau.

Sắc trời đã tối, bốn phía chìm trong màn đêm, con đường vừa trơn vừa ướt, quả thực không phù hợp với việc cưỡi ngựa.

Một màu đỏ sẫm lan ra trên chiếc chân của con ngựa vừa ngã, máu từ mũi và miệng chảy ra, chắc là do quá mệt. Mạc Đề Chuẩn nhìn thoáng qua nói: “Cưỡi không được, cũng may đã đến hồ rồi.” Ông ta cũng vứt bỏ con ngựa, đi xuống đi bộ.

Nơi vùng ngoại thành hoang vu, ban đêm thường có sói hổ. Trần Đại Xương đánh nát đầu con ngựa sau đó mới cõng Phùng Diệu Quân chạy về phía trước.

Thoát ra khỏi một mảng rừng toàn những cây thấp bé, đột nhiên mọi thứ trở nên rộng rãi.

Trước mặt, là một hồ nước lăn tăn, hơn mười dặm sương mù phủ trên mặt sông mênh mông. Phùng Diệu Quân ngồi trên cọc gỗ hít một hơi thật sâu, để hơi nước ngấm vào hai lá phổi của mình: “Quả là một hồ nước rộng lớn.”

Sau khi ngồi xuống, cả người nàng bắt đầu đau nhức, tứ chi dường như chẳng còn là của mình, mỗi khi cử động là xương cốt lại vang lên những tiếng rắc rắc vang dội.

Mạc Đề Chuẩn bỏ qua bộ dáng chật vật của nàng, cũng chẳng thèm thương hại. Đây là tự nàng đòi hỏi, nếu như không chịu khổ được thì tốt nhất nên biến về chỗ nào tốt hơn ấy: “Đây là hồ Bạch Tượng, một nửa nằm ở bên phía nước Nghiêu, một nửa nằm ở bên trong nước Tấn.”

Nói cách khác, băng qua hồ này là đến nước Tần. Nàng lại nghe thấy Mạc Đề Chuẩn nói: “Đi đường bộ quá xa, phải đi 1200 dặm, chúng ta đi đường thuỷ sẽ nhanh hơn nhiều.”

Nàng đã từng nghe Trần Đại Xương mô tả sơ qua về địa hình nước Nghiêu, biết được rằng đây là nơi giao nhau chính là ngọn núi cao vυ"t lên đến tận tầng mây, núi Bạch Tượng, trên núi quanh năm đều là gió tuyết đan xen nhau, chim khó có thể lọt vào, hướng nam thì là hồ Bạch Tượng mênh mông. Đa số người không đi được đường núi, đi đường bộ lại phải đi vòng nửa vòng hồ.

Đường hồ lại cực kỳ quanh co.

Dưới bóng đêm, mặt hồ rất phẳng lặng và yên tĩnh. Trên chiếc cầu nhỏ trong hồ buộc vài chiếc thuyền gỗ, không có lấy một bóng người.

Phùng Diệu Quân nhíu mày: “Giờ không có người lái đò, chúng ta tự lái sao?”

Cứ coi như Trần Đại Xương biết chèo thuyền, chỉ sợ cũng không đủ lực, chẳng nhẽ Mạc Đề Chuẩn định tự mình làm?