Chương 38: Tàu tuần dương cực kỳ cao quý

Chương 38: Tàu tuần dương cực kỳ cao quý

Có thể khiến đại quốc sư chèo thuyền cho mình, thật là có mặt mũi.

Kết quả Mạc Đề Chuẩn cười xòa: "Trong hồ có vô số mạch nước ngầm, cái thuyền nhỏ này không thể đi đến giữa hồ được, chỉ có thể ở đi loanh quanh ở gần bờ thôi." Nói rồi, ông ta đi đến cầu tàu, cúi người nhúng một vật xuống nước.

Đó là một chiếc kèn lệnh trắng tinh, nhưng nhỏ hơn sừng trâu bình thường, còn có chút giống gậy chỉ huy. Mạc Đề Chuẩn ra sức thổi vào đầu nhỏ, nhưng hai người trên bờ đều không nghe được chút âm thanh nào.

Mạc Đề Chuẩn cất cái sừng trắng đi, đứng thẳng tại chỗ.

Một lúc lâu, trên mặt hồ vẫn yên bình, ôn hòa.

Ngoại trừ nước vẫn ào ạt vỗ vào bờ, một chút dị dạng cũng không có.

Nghỉ ngơi gần một canh giờ, rốt cục Phùng Diệu Quân thở ra một hơi, băn khoăn hỏi: "Người đang tìm người hỗ trợ sao?", sóng âm vừa rồi truyền đi rõ ràng là truyền dưới nước.

Mạc Đề Chuẩn cười cười: "Không phải người."

"Ào ào."

Lời nói còn chưa dứt, như là minh chứng cho lời của ông ta, từ bọt nước hiện ra mặt hồ một thân ảnh khổng lồ nhảy vọt ra.

Cái vừa xuất hiện có hình dạng bằng phẳng, rộng, giống như một tấm thảm khổng lồ, vọt lên trên mặt nước hai trượng, chắn hết toàn bộ ánh trăng chiếu tới chỗ mọi người.

Đến khi nó rơi lại xuống nước, lại là một hồi sóng nhỏ xô sóng lớn, nhưng Phùng Diệu Quân cảm giác như có những hạt mưa nhỏ rơi trên mặt, đều là do nó làm bắn lên.

Vật này sau khi xuất hiện thì không ẩn náu dưới chỗ sâu nữa, chỉ lẳng lặng di chuyển trên mặt nước, để cho người ta nhìn thấy được hình thù của nó.

Phùng Diệu Quân hoảng sợ đến trợn tròn cả mắt, chỉ nó nói: "Sao trong hồ có thế có thứ như thế này!"

Vật ấy dài ba trượng (mười mét), bề ngang lên tới năm trượng (mười sáu mét)! Sinh vật phát triển ngang như vậy thật sự hiếm thấy. Phần lưng trơn truột màu xanh sẫm, ở giữa gồ lên, còn có những điểm trắng nhỏ phủ bên trên. Phùng Diệu Quân và Trần Đại Xương nhìn đi nhìn lại mà vẫn không thấy mắt của nó ở đâu, lại thấy phía góc của nó mọc ra một cái đuôi, mảnh nhỏ tựa như roi da, không hề cân xứng với thân hình của nó, thoạt nhìn có hai phần tức cười.

Vừa rồi khi nó nhảy ra khỏi mặt nước, cô đã chú ý thấy bụng của nó màu tuyết trắng.

Hình ảnh này quá đặc biệt, Phùng Diệu Quân thật ra cũng không xa lạ gì: Cá đuối dơi.

Nhưng cô nghĩ không ra, vì sao một loài sinh sống ngoài biển lại xuất hiện ở giữa hồ nước ngọt được? Hơn nữa đây còn là một con lưng gù.

Nó lẳng lặng đứng ở trước mặt Mạc Đề Chuẩn, ông ta vỗ vỗ đầu của nó, ném một tấm thảm nỉ lên trên phần gù lên ở lưng nó, nhảy lên trên đó trước rồi nói với hai người: "Lên đây đi, cẩn thận kẻo trượt chân."

Đúng là loại thuyền cao cấp, Phùng Diệu Quân tấm tắc lấy làm lạ. Trần Đại Xương cõng cô lên, đang định nhảy tới thì đột nhiên cá đuối dơi lui về phía sau một khoảng, làm nước bắn lên tung tóe.

Trông bộ dạng như bị dọa sợ vậy.

Mạc Đề Chuẩn cũng cực kỳ kinh ngạc, tự tay vỗ nhẹ lên lưng nó, ra hiệu cho nó bình tĩnh lại.

Đợi nó bình tĩnh lại, Trần Đại Xương làm ra vẻ muốn lên, kết quả cá đuối dơi lại tránh xa ra.

Ba người: "..."

Mạc Đề Chuẩn lại trấn an nó một hồi, lúc này mới nhìn hai người với đầy vẻ nghi hoặc: "Không biết trên người bọn họ có gì mà lại khiến Tiểu Bạch sợ như vậy?"

Phùng Diệu Quân và Trần Đại Xương nhìn nhau, đều lắc đầu một cái. Trần Đại Xương hiển nhiên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Phùng Diệu Quân từ lúc nãy đã phát hiện bụng dưới hơi nóng, trong đó có một dòng nước ấm phân ra chảy đến toàn thân, rất ấm áp thư thái, khiến mệt mỏi khắp người giảm bớt phần nào.

Cô thấy Mạc Đề Chuẩn bắt đầu nghi ngờ, trong lòng có chút sốt ruột, luồng nhiệt kia dường như cảm nhận được ý của cô, bỗng dưng lui lại về.

Vì vậy, đến lần thứ ba Trần Đại Xương nhảy lên lưng, cá đuối dơi mới đứng yên.

Khi ba người đã ngồi chắc, con vật to lớn hình thảm này cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động, bơi về phía bờ bên kia.

Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, nhưng lưng lại không phập phồng một chút nào, ổn định hơn phi ngựa không biết bao nhiêu lần. Khi cá đuối dơi bơi về phía trước, dòng nước sẽ chảy qua cả người nó, kể cả phần lưng phẳng, chỉ có chỗ gồ lên trên lưng nâng tất cả mọi người ở trên mặt nước.

Phùng Diệu Quân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Người khác không hiểu, nhưng cô sao có thể không biết:

Cá đuối dơi sợ cô có lẽ bởi vì cô đã nuốt long châu. Ngao Ngư thân là loài thuộc Long tộc, chắc có khả năng làm các loài thủy tộc phải kinh sợ, con cá đuối dơi có thể lớn như vậy chắc là cũng thành tinh rồi, cực kỳ nhạy cảm với khí tức của long tộc, cho nên nó mới sợ hãi như vậy.

Cô cũng thấy may mà Mạc Đề Chuẩn không nghe được tiếng lòng của con quái vật này, dù sao ông ta cũng biết chuyện cô từng đến đầm Thăng Long.

Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, Mạc Đề Chuẩn quay đầu nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần rồi nói: "Người nó sợ chính là ngươi."

"Ta?" Cô làm vẻ mặt ngây thơ vô tội, "Nó lớn như vậy, sao lại sợ ta chứ?"

Cái này thì phải hỏi ngươi rồi." Mạc Đề Chuẩn làm vẻ bí ẩn hỏi, "Khi ngươi ở đầm Thăng Long còn động tới cái gì?"

Quả nhiên ông ta có nghi ngờ!

Suy nghĩ trong đầu Phùng Diệu Quân không ngừng thay đổi, vẻ mặt lại làm ra vẻ như đang khổ sở suy nghĩ: "Không hề, khi ta rơi xuống đầm, uống phải mấy ngụm nước, sau đó leo lên bờ...", nói đến đây lại lộ ra vẻ chán ghét, "Chẳng lẽ là vì ta đã uống máu của con quái ngư kia sao? Máu của nó nhuộm hơn nửa cái đầm thành màu đỏ, tanh khủng khϊếp luôn đó."

Cô bị sặc nước, đương nhiên cũng sẽ uống phải máu của Ngao Ngư, đây là chuyện không khó để suy luận.

Lúc này mới sắc mặt Mạc Đề Chuẩn mới nguôi đi, hiển nhiên cũng nghĩ đến lai lịch của Ngao Ngư, gật đầu: "Đó là chút cơ duyên của ngươi. Uống được máu của Ngao Ngư, sau này ngươi cũng không dễ bị bệnh được."

"Tốt như vậy sao?" Đầu tiên là cô tỏ vẻ mừng rỡ, sau đó nắm lấy cổ tay, "Sớm biết vậy thì ta đã gắng chịu tanh để ăn thêm một miếng thịt rồi, nói không chừng đời này sẽ vô bệnh vô tai."

"Nghĩ thì hay lắm, nhưng ngươi có thể cắn được một miếng thịt từ người nó ra rồi hẵng tính."

Đừng nói là cắn, cho dù cắt cũng không được luôn ấy, cô đã thử rồi.

Vẻ âm trầm trên mặt Mạc Đề Chuẩn dần thay bằng vẻ vẻ tươi cười: "Cũng may mà ngươi không ăn đó. Thịt của Ngao Ngư tràn ngập thiên địa linh khí, không phải là thứ một cô bé như ngươi có thể chịu nổi. Ngươi uống vài ngụm máu đã pha loãng thì không sao, nhưng nếu còn ăn cả thịt, đảm bảo ngươi không chết ngay tại đó thì cũng nổ tung mà chết!"

Cô nghe đến đây thấy sau lưng chợt lạnh, sởn hết cả gai ốc: "Không, không phải chứ, lợi hại đến vậy sao!"

Vậy cô nuốt nguyên cả viên long châu thì sẽ thế nào? Nguyên một viên đó!

Vậy thì dù cô đã đề phòng đủ đường nhưng không phải vẫn chôn một khối bom hẹn giờ trong người sao?

"Nếu đổi lại là quốc sư thì người sẽ ăn thế nào?" Phùng Diệu Quân lấy lại bình tĩnh, khiêm tốn xin chỉ bảo.

"Ta có thể nuốt cả vào." Ông ta đường đường là quốc sư, cường độ thân thể đương nhiên là Phùng Diệu Quân không thể so sánh bằng, "Nhưng để có tác dụng tối đa thì tốt nhất vẫn là luyện thành đan rồi mới dùng."

Ăn một miếng thịt đã phiền phức như vậy, nhưng cách cô ăn viên long châu thật quá cẩu thả! Đều là do Vân Nhai trước đó làm tấm gương nuốt sống hư hỏng, hồn phách Ngao Ngư cũng là một tên xấu xa, lại có thể dạy nàng làm lãng phí đồ tốt như thế.

A đúng rồi, chắc ban đầu nó chỉ hy vọng sau khi cô nuốt long châu vào thì chết nhanh đi, bạo thể mà chết chắc hẳn là cách chết dứt khoát nhanh chóng nhất rồi?

Đáng tiếc cách này lại không có tác dụng với cô, Vân Nhai không phải cũng bình yên vô sự sao?

Mãi đến giờ cô mới hiểu ra dụng ý hiểm ác của hồn phách Ngao Ngư, mới phát hiện mình trong lúc hồ đồ không biết gì đã tránh được một tử kiếp, nghĩ lại mà sợ không thôi.