Chương 26. Trấn Bão Liễu

Bên này vì Lưu Kỳ vô tình nói một câu dọa mọi người nhảy dựng, bên kia lại vì một tờ giấy dẫn lộ của Mạc Ly mà hoảng sợ.

Mạc Ly mỗi ba năm đều sẽ tùy cơ du lịch thị sát một chút, hắn có tiếng thiết diện vô tư ở tam giới, làm việc gì cũng đều xử theo phép công, sẽ không lưu tình cảm mặt mũi chút nào, tiểu tiên tiểu yêu các nơi đều sợ có sai lầm gì bị hắn bắt được.

Tiểu tiên còn tốt, dù sao cũng còn ít làm trò, không dám quá lỗ mãng, nhóm tiểu yêu thì có thể không nhiều quy củ như vậy, ba năm khẳng định có một ít chuyện hỏng quy củ, đặc biệt là một ít tiểu yêu mới vừa đắc đạo.

Xe ngựa mới ra khỏi địa giới kinh thành, đột nhiên ngừng lại, chỉ nghe bên ngoài có người nói: “Địa Tiên Thuần Cốc ở kinh thành bái kiến quốc sư đại nhân.”

Mạc Ly xuống xe ngựa, Lưu Kỳ cũng vội đi theo xuống, vẫn là lần đầu hắn thấy thần tiên đấy!

So với hắn tưởng tượng cũng xấp xỉ, là tiểu lão đầu gương mặt hiền từ.

“Chuyện gì?” Mạc Ly hỏi.

“Tiểu tiên biết được quốc sư và phu nhân đi tuần, đặc biệt tới đưa tiễn, sợ trên đường phu nhân không tiện, nên đưa tới một thị tỳ để cho phu nhân sai phái.” Thuần Cốc nói, chỉ ngón tay sang bên cạnh, từ trống rỗng xuất hiện một mỹ nhân, làm Lưu Kỳ nhìn đến mắt cũng quên chớp.

“Không cần. Mấy ngày tới đây ngươi lưu ý nhiều chút, có trạng huống gì thì kịp thời báo cho ta biết là được.” Mạc Ly nói xong liền lên xe ngựa.

Lưu Kỳ ánh mắt còn không rời khỏi mỹ nhân đó, tiến đến trước mặt Thuần Cốc nói: “Đại tiên, ngươi cũng đừng nghe quốc sư nói bậy, phu nhân thực thiếu thị tỳ…”

Lưu Kỳ còn chưa dứt lời, đã nghe thanh âm Mạc Ly từ bên trong xe truyền đến: “Nếu ngươi mang nàng ta theo, ngươi cũng không cần phải đi nữa.”

Lưu Kỳ chỉ đành phải hậm hực lên xe ngựa, xe ngựa đi xa rồi còn lưu luyến từ cửa sổ xe nhìn về phía sau.

“Quốc sư, ngươi cùng với phu nhân khanh khanh ta ta, vậy có nghĩ tới ta là người cô đơn này, mỹ nhân kia ngươi không cần thì cho ta nha!” Lưu Kỳ oán giận nói.

Mạc Ly không nhìn hắn, nói: “Nếu ngươi luyến tiếc, bây giờ có thể trở về.”

Thuần Cốc lão xảo quyệt kia tâm nhãn rất nhiều, thị tỳ đó thật sự là do hắn biết Nhuyễn Nhuyễn đôi mắt có dị nên chuẩn bị cho Nhuyễn Nhuyễn, đồng thời cũng là chuẩn bị cho Lưu Kỳ cái đồ sắc phôi này.

Thu Nhuyễn Nhuyễn bất động nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, không biết suy nghĩ cái gì, một hồi lâu nàng ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Ly nói: “Cuối cùng ta đã biết vì sao chàng lại đến kinh thành.”

Mạc Ly sửng sốt, khóe miệng giơ lên, nói: “Nhuyễn Nhuyễn thật ra có thể nói thử xem.”

“Là… là vì ta!” Thu Nhuyễn Nhuyễn một đôi mắt thu thủy mở tròn xoe, nhìn vào mắt hắn.

Mạc Ly duỗi tay sờ sờ đầu nàng, đáp: “Ừ, cũng là ý tứ của sư phụ.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn là thân thể thuần âm, là lô đỉnh thượng thừa để tà vật tu luyện, lấy năng lực một mình hắn căn bản không đối phó được nhiều yêu vật như vậy, cho nên hắn mới có thể ngàn dặm xa xôi đi kinh thành tranh thủ vị trí quốc sư.

Quốc sư chính là chức vị ở nhân gian, là chức vị nhận mệnh từ thánh chỉ của hoàng đế câu thông tam giới, hắn nhậm chức ở nhân gian, cũng tương đương với được tam giới tán thành, Ngụy Trưng trong mộng trảm Long Vương cũng là như thế, có người không chỉ nhậm chức ở thế gian.

Nếu có người dám động vào phu nhân hắn thì đó là đối địch với tam giới, còn không có tiểu yêu nào dám làm như thế. Đại yêu đã nên trò trống thì không nhiều lắm, nếu có cũng sẽ không làm như vậy, thân thể thuần âm đối với đại yêu bọn họ mà nói đã không tính là cái gì, không đáng vì thế mà đối địch với tam giới.

Lưu Kỳ nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, tới kinh thành là vì phu nhân?

Lưu Kỳ muốn hỏi, nhưng thấy hai người bốn mắt nhìn nhau không có chỗ cho người thứ hai, hắn vẫn thức thời câm miệng.

Lộ trình thật nhàm chán, mới mẻ lúc trước đã qua, Lưu Kỳ liền buồn bực đến hốt hoảng, nhìn bọn họ một cái, quốc sư đang đả tọa, phu nhân ghé vào ngủ trên đùi quốc sư, hắn chỉ đành đi nói chuyện giải buồn với đại ca đánh xe ngựa, nhưng làm người ta vô ngữ chính là, hắn nói nửa ngày, đại ca này cũng chưa phản ứng lại nửa câu với hắn.

Lưu Kỳ định ra vẻ quốc công gia, nghĩ nghĩ vẫn là thôi, rốt cuộc đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nhân, người của quốc sư hắn không thể trêu vào, chỉ đành đi vào thùng xe.

“Đánh xe không phải là người, không biết nói.” Mạc Ly hảo tâm nói cho hắn một tiếng.

Lưu Kỳ thiếu chút nữa quỳ xuống, sao lại không phải là người? Vừa mới hắn gần kẻ đó như vậy, cũng chưa nhìn ra cái gì không bình thường, lại nói bên ngoài mặt trời lên cao, cũng không có khả năng là quỷ nha, chẳng lẽ là yêu tinh?

Mạc Ly đỡ đỡ tiểu tức phụ, đổi tư thế thoải mái cho nàng, mới giải thích nghi hoặc cho Lưu Kỳ, từ trong ngực lấy ra một tấm giấy hình người, nói: “Là người giấy mà thôi.”

“Quốc sư, ngài dạy cho ta đi!” Lưu Kỳ lấy người giấy trong tay Mạc Ly, nhìn lại nhìn, chính là nhìn không ra có gì bất đồng.

Mạc Ly lắc đầu, nói: “Ngươi không có mệnh học cái này, thành thành thật thật làm quốc công gia của ngươi là được.”

Lưu Kỳ phát nổ, không thể học thì hắn còn đi theo tới làm cái gì nha? Không đúng, ai nói hắn tới là vì học cái này? Hắn rõ ràng là vì mỹ nhân Giang Nam!

Lưu Kỳ nghĩ vậy, nháy mắt lại khôi phục tinh thần, tưởng tượng đến các loại mỹ nhân hoa hòe lộng lẫy, hắn liền khí huyết cuồn cuộn.

Mạc Ly nhìn bộ dáng hắn, liền biết hắn nghĩ thông, hắn có mệnh cách phú quý nhàn tản, đào hoa nở nhiều đóa, không cần nghĩ, một đường của hắn, nữ nhân không phải ít.

Mạc Ly không để ý đến hắn nữa, đỡ đỡ tiểu tức phụ trong lòng, lại tiếp tục đả tọa.

Ba ngày sau bọn họ vào trấn nhỏ, trấn nhỏ gọi là trấn Bão Liễu.

Mạc Ly dắt bọn họ đi đến một nhà khách điếm ở cổng trấn, chưởng quầy vừa thấy bọn họ, tức khắc vui vẻ, chào đón cười nói: “Tiên sinh thật sự lại tới nữa.”

Lưu Kỳ và Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn bọn họ là bộ dáng người quen cũ thì đều sửng sốt, Thu Nhuyễn Nhuyễn không nghĩ quá nhiều, tâm thần Lưu Kỳ đều bị chưởng quầy phu nhân bên cạnh câu dẫn, chưởng quầy phu nhân trước ngực có một đôi núi non mà nhiều năm như thế hắn từng thấy là lớn nhất, bất quá thấy quốc sư thật là quen thuộc với bọn họ, hắn cũng không thể xuống tay với phu nhân của người ta, chỉ cụp mắt nhìn cho đã nghiện rồi thu hồi tầm mắt.

“Con bò vàng đó ba năm nay biểu hiện tốt không?” Mạc Ly hỏi.

“Rất tốt, ăn ít làm nhiều, rất là không tệ.” Chưởng quầy vừa dứt lời, chỉ nghe một giọng nữ hưng phấn cắm vào, gọi: “Tiên sinh!”

Lưu Kỳ mày nhảy dựng, lấy ánh mắt hắn tung hoành tình trường nhiều năm để nhìn, nữ tử này và quốc sư quan hệ khẳng định không đơn giản!

Mạc Ly hơi hơi gật đầu, nói tiếng tiếp đón với nàng: “Cửu cô nương.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng cảm giác được không thích hợp, nhìn nhìn Mạc Ly, nàng tuyệt đối tin tưởng hắn.

Lưu Kỳ còn chờ Thu Nhuyễn Nhuyễn biểu thị chủ quyền công khai, ai ngờ nàng chỉ nhìn hai người bọn họ liền không tiếp tục, Lưu Kỳ lại không thế, vươn độc thủ đẩy Thu Nhuyễn Nhuyễn một phen, Thu Nhuyễn Nhuyễn dưới chân không vững, ngã vào trong lòng Mạc Ly.

“Quốc… Tiên sinh, phu nhân tàu xe mệt nhọc, nói vậy thân mình chịu không nổi, ngươi mau mang phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Mạc Ly nhìn thoáng qua hắn, cũng không phản ứng, cúi đầu hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn chính là thân mình không thoải mái?”

Thu Nhuyễn Nhuyễn muốn lắc đầu, nhưng nghĩ đến Lưu Kỳ đã giúp nàng như thế, nàng lắc đầu tựa hồ không tốt, liền thuận thế gật gật đầu.

“Chưởng quầy, làm phiền một gian thượng phòng.” Nói xong liền bế tiểu tức phụ đi lên lầu, chưởng quầy cầm lấy chìa khóa vội đuổi theo đi mở cửa cho bọn họ.

Lưu Kỳ nhìn thấy Cửu cô nương có vẻ mất mát, cố ý đi đến bên cạnh nàng, kí©h thí©ɧ: “Tiên sinh và phu nhân cảm tình cực tốt, bất kì kẻ nào đều chen không lọt, ta khuyên tiểu thư ngài vẫn nên chết trái tim thiếu nữ xao động đó đi.”