Chương 27. Thề độc như thế

Cửu cô nương nổi giận đùng đùng mà trừng hắn, Lưu Kỳ lại còn không biết tốt xấu, tiếp tục nói: “Bản lĩnh của tiên sinh cô nương cũng biết, tiên sinh chính là tự mình tra xét Sổ Nhân Duyên. Tiên sinh và phu nhân có nhân duyên tam sinh tam thế, nhất sinh nhất thế nhất song nhân, đó là một đôi bích nhân trời đất tạo nên.” Lưu Kỳ bịa đặt nói linh tinh.

Cửu cô nương khóc lóc chạy mất, Lưu Kỳ nhún nhún vai, nữ hài tử thật đúng là yếu ớt, da mặt không dày còn muốn đoạt nam nhân với người khác?

Lưu Kỳ trong lòng không muốn có người phá hư Mạc Ly và Thu Nhuyễn Nhuyễn, ở hoan tràng lăn lộn lâu rồi, hắn đã sớm không tin vào chân ái, là quốc sư và phu nhân làm hắn lại thoáng có chút chờ mong đối với tình yêu nam nữ.

Lưu Kỳ chậm rì rì lắc lư lên trên lầu, Mạc Ly vừa mới dàn xếp Thu Nhuyễn Nhuyễn ở trên giường, Lưu Kỳ tựa ở cửa, hỏi: “Quốc sư, các ngươi vừa mới nói bò vàng là chuyện thế nào?”

Mạc Ly sờ sờ trán tiểu tức phụ, cảm thấy không nóng mới thu hồi tay, dịch dịch chăn cho nàng, mới nói: “Ba năm trước ta đi ngang qua nơi này, ở đây có một ác bá, gian da^ʍ vợ con người ta, cướp bò cày nhà người ta, không chuyện ác nào không làm, ta liền ra tay trừng trị hắn một phen, rút một hồn ba phách hắn ra đặt ở trên người một con bò già, phạt hắn cày ruộng ba năm, nếu biểu hiện tốt mới cho hắn khôi phục nhân thể, nếu không để hắn cả đời làm bò.”

Lưu Kỳ tấm tắc lắc đầu, không nghĩ tới còn có thể như vậy, yên lặng cách quốc sư xa một chút, việc gian da^ʍ vợ con người ta này hắn cũng làm không ít, chỉ hậu cung của hoàng đế biểu ca cũng bị hắn tấy máy không ít.

Nếu Mạc Ly biết suy nghĩ của hắn, có lẽ sẽ hảo tâm giải thích một chút vì sao, nguyên nhân không phải thế, tuy Lưu Kì gian da^ʍ vợ con người ta nhưng lại là hoa ngôn xảo ngữ dỗ người tự nguyện hiến thân. Lại nói ác bá này là trên tay dính nợ máu, lần trước hắn vừa đến trấn Bão Liễu, những sinh linh từng bị hắn tàn hại đều tới tìm Mạc Ly cáo trạng, muốn một công đạo, trong đó hồn bò cày là nhiều nhất, người nọ thích ăn thịt bò, gϊếŧ không ít bò cày nhà người khác, cho nên mới biến hắn ta thành bò vàng trừng phạt một phen.

Mạc Ly thấy tiểu tức phụ không có gì trở ngại, liền nói: “Nhuyễn Nhuyễn ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ta đi lên trấn trên, xác minh một chút chưởng quầy nói có phải là thật không, nếu là thật, ta sẽ khôi phục cho người nọ.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn vừa nghe hắn phải đi, vội giữ chặt tay hắn, nói: “Ta muốn đi chung với chàng.”

Vốn dĩ chính là làm bộ, ở trên xe ngựa nàng đã ngủ đủ rồi, hiện giờ sao còn ngủ được.

“Quốc sư, phu nhân khó được có dịp ra xa nhà, ngươi không ở bên cạnh nàng, nàng sẽ sợ hãi, vẫn là để ta thay ngươi đi một chuyến xem.”

Mạc Ly lắc đầu, nói: “Việc này cần phải để tự ta đi xác định, chờ Nhuyễn Nhuyễn khỏe hơn chúng ta lại cùng đi.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn lo lắng sẽ lỡ chuyện của hắn, bất chấp tiếp tục giả vờ, vội ngồi dậy, nói: “Bây giờ đi thôi, ta không có việc gì.”

Mạc Ly lúc này nếu còn không phát hiện là có gì đó thì cũng thật nên gặp quỷ, trầm giọng nói: “Nhuyễn Nhuyễn chính là đang gạt ta?”

Thu Nhuyễn Nhuyễn chột dạ, đang muốn thừa nhận, chỉ nghe Lưu Kỳ cao giọng nói: “Nói bậy! Phu nhân sao lại giả vờ đâu! Nếu giả vờ, thì cái lông chân thứ tám ở hàng đầu tiên trên đùi phải của ta sẽ phân nhánh!”

Mạc Ly khóe miệng hơi rút, đây tính là thề độc cái gì?

Thu Nhuyễn Nhuyễn cảm kích cười với hắn, vội xuống giường, đội lên nón có màn che.

Mạc Ly không có cách nào với hai người bọn họ, một chính là nữ nhân của mình, đánh không được mắng không được, chỉ có thể dỗ, một thì da mặt dày đến không giới hạn, dù nói như thế nào đều dầu muối không ăn, nói cũng là vô ích.

Thừa dịp sắc trời còn sáng, ba người dạo qua một vòng trên phố, được đáp án đều giống chưởng quầy, liền trở về khách điếm, ở hậu viện khách điếm tìm được con bò vàng già đó.

“Vương Hồ Tử, ta tra được ba năm này ngươi biểu hiện không tồi, giờ khôi phục cho ngươi thành người.” Mạc Ly nói, từ trong tay áo lấy ra một tấm hoàng phù dán ở trên người con bò già, miệng lẩm bẩm, chỉ chốc lát sau con bò già liền ngã xuống đất không dậy nổi, tắt thở.

Lưu Kỳ cả kinh, vội hỏi: “Đây… đây là chuyện thế nào?”

Mạc Ly cầm lấy hoàng phù, giải thích: “Con bò già đại nạn đã sớm tới rồi, thân thể này mượn để ta phong ấn Vương Hồ Tử, ta rút một hồn ba phách của Vương Hồ Tử ra, khối thân thể này đã là vô dụng.”

Mạc Ly dặn dò chưởng quầy mai táng tử tế thân thể con bò già, rồi lại đi ra ngoài.

Lưu Kỳ không nghĩ tới Mạc Ly lần này sẽ đi huyện nha, tri huyện lão gia và phu nhân sớm chờ ở cửa, thấy Mạc Ly vội vàng đi tới chắp tay thi lễ nói: “Tiên sinh chính là đưa con ta trở lại? Hạ quan mấy năm nay như tiên sinh nói, mỗi năm làm đường bắc cầu, tạo phúc cho bá tánh, tiên sinh vừa tra liền biết ta có nói sai không.”

“Ừ, hôm nay ta tới, chính là vì hoàn hồn cho con trai ngươi.”

“Đa tạ tiên sinh! Đa tạ tiên sinh!” Tri huyện liên tục chắp tay nói lời cảm tạ, khiến Lưu Kỳ nhìn thấy mà tấm tắc bảo lạ, nguyên lai Vương Hồ Tử là nhi tử của tri huyện, đối phó với thổ hoàng đế một phương, nghĩ đến quốc sư năm đó làm việc này cũng phí không ít khí lực.

Mạc Ly cầm hoàng phù trong tay, miệng lẩm bẩm, đột nhiên lòng bàn tay lật lên, hoàng phù bị đốt, chờ hoàng phù cháy hết, si nhi ngồi ở trên ghế chảy nước miếng liền chậm rãi khôi phục bình thường, lập tức quỳ xuống dập đầu mấy cái với Mạc Ly, nói: “Đa tạ tiên sinh!”

Tri huyện muốn giữ bọn họ ở trong phủ dùng cơm, bị Mạc Ly uyển chuyển từ chối, ba người trở về khách điếm, lúc ba người dùng cơm xong đã không còn sớm, liền từng người trở về phòng.

Không bao lâu, có một cửa phòng nhẹ nhàng mở ra một góc, một cái bóng đen nhẹ nhàng sờ soạng đi ra, là Lưu Kỳ không ngủ được.

Buổi chiều nay đi ra ngoài hỏi thăm thời hắn đã chú ý tới, trên trấn nhỏ có một nhà kỹ viện quy mô không nhỏ, hắn đương nhiên muốn đi thể nghiệm xuân sắc trấn nhỏ một phen.

Lưu Kỳ tay chân nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu, đi qua cửa phòng Mạc Ly chỉ nghe trong phòng truyền đến giọng Mạc Ly: “Không cần gây chuyện.”

Lưu Kỳ che lại trái tim bị dọa đến nhảy thình thịch trả lời: “Hiểu rồi!”

Lưu Kỳ ngựa quen đường cũ đi kỹ viện, cô nương còn chưa sờ lên, nhưng thật ra nhìn thấy người quen, là Vương Hồ Tử vừa mới khôi phục hình người!

Vương Hồ Tử vừa thấy Lưu Kỳ, kê kê liền mềm, vội đẩy nữ nhân dưới thân ra, giải thích: “Ta thật không trêu chọc việc gì, là ra tiền chơi nữ nhân, ngài ngàn vạn đừng nói cho tiên sinh!”

Lưu Kỳ đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười đến đáng khinh, tiến đến ngồi xuống bên cạnh Vương Hồ Tử, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Hồ Tử ca an tâm, ta sẽ không nói cho tiên sinh.”

Vương Hồ Tử nửa tin nửa ngờ với những lời này, Lưu Kỳ lại tiếp tục nói: “Hồ Tử ca cũng đừng không tin, năm đó ta cũng gây chuyện, bị tiên sinh phạt, lúc này mới thành tuỳ tùng của tiên sinh.” Lưu Kỳ lại bịa đặt nói dối để lôi kéo làm quen.

Vương Hồ Tử vừa nghe, rất có loại cảm giác đồng bệnh tương liên, Lưu Kỳ không ngừng cố gắng, không đến hai câu đã lừa dối được hắn, hai người mỗi người cầm một bầu rượu đối ẩm, thật là đầu nhập, rất có một loại cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Lại uống một vòng rượu, Lưu Kỳ thấy hắn có chút say, trong lòng biết không sai biệt lắm, liền nói: “Nói đến không sợ ca ca chê cười, huynh đệ muốn biết khi ca ca biến thành bò thì có du͙© vọиɠ không? Có nghĩ đến thao nữ nhân? Không có khả năng cứ như thế mà nghẹn ba năm đi?” Lưu Kỳ vòng một vòng lớn, lúc này mới hỏi đến mục đích chân chính.

“Đương nhiên là có, sao có thể nhịn được.” Vương Hồ Tử nói, lại nấc rượu.

“Vậy ca ca giải quyết như thế nào?” Lưu Kỳ nói, lại rót cho hắn một chén rượu.

Vương Hồ Tử ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, ngoéo một cái tay về phía Lưu Kỳ, Lưu Kỳ hiểu ý đưa lỗ tai qua, chỉ nghe hắn nói: “Lúc mới đầu ta chỉ biết tự mình cọ cọ cây gậy lên trên tường, sau đó có một lần, con trai nhỏ của chưởng quầy mang ta đi ra ngoài cho ăn cỏ, hắn thả ta ở chỗ đó rồi đi thả diều, ta ở trong bụi cỏ phát hiện một ít phúc bồn tử, đang ăn, vô tình thấy Liêu quả phụ xông vào vườn rau ở chân núi, vừa lúc gặp được tao đàn bà đang tự chơi huyệt, nắm một cây củ cải trắng động thật nhanh, tao thủy chảy đầy đất.”