Chương 13

Cha nuôi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, trạng thái tinh thần không tốt, một lúc sau lại ngủ thϊếp đi, may mắn là nhờ sự xuất hiện của Tạ Thanh Phong, nên tinh thần ông rất thoải mái, tươi cười chìm vào giấc ngủ.

Mẹ nuôi ở một bên không ngừng lau nước mắt, hai ngày qua bà ấy đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Ngày hôm sau, khi Tạ Thanh Phong đến phòng bệnh, cha nuôi của cậu đã tỉnh dậy.

Cha nuôi nhìn thấy Tạ Thanh Phong thì vành mắt liền đỏ lên, nằm ở nơi đó, thân thể còn rất yếu, miễn cưỡng đưa tay về phía Tạ Thanh Phong.

Tạ Thanh Phong đi tới thay thế nguyên thân nắm lấy, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Tạ Thanh Phong đến đây lâu như vậy, cũng chưa từng thấy cha mẹ ruột ở bên đó liên lạc với cậu, điều này khiến bà ấy cảm thấy bất an, mơ hồ có dự cảm gì đó, nhưng lại không dám hỏi thẳng ra.

Tạ Thanh Phong vừa rồi làm bộ như không nhìn thấy biểu cảm do dự của mẹ nuôi, hiện tại cha nuôi đã tỉnh, cậu nên rời đi cũng là hợp lý.

Nhưng cha mẹ nuôi, một người còn nằm, một người không có ai thân thuộc, cuối cùng cậu vẫn quyết định ở lại, tạm thời thay nguyên thân quan tâm một chút, cũng có thể coi là báo hiếu thay nguyên thân.

Cậu đã thay thế nguyên thân, cũng xem như là có nhân quả với cha mẹ nuôi.

Sau khi thăm cha nuôi, Tạ Thanh Phong nhận được tin tức của Hách Cát Hâm, hẹn hôm nay đến nhà họ Hách để kiểm tra tình hình cho họ.

Hôm nay là thứ bảy, đúng lúc cha, mẹ và anh cả của nhà họ Hách đều ở nhà.

Hách Cát Hâm không dám đề cập việc nhà mình bị người ta ngầm chơi xấu với cha mẹ và anh cả của mình, mà chỉ nói sẽ mời một người bạn đến nhà làm khách.

Hách Cát Châu vốn muốn xuất viện, nhưng Hách Cát Hâm sợ rằng cơ thể của cô ấy quay về đúng lúc sẽ va chạm một lần nữa nên đã quyết tâm ngăn cản.

Khi Tạ Thanh Phong ra bên ngoài bệnh viện, chiếc xe thể thao của Hách Cát Hâm đã đậu bên ngoài, nhìn thấy cậu đã vội vàng chạy xuống mở cửa xe, ân cần như vậy người không biết còn tưởng là em út giữ xe.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt hai người trẻ tuổi sắp đến bệnh viện để khám răng cách đó không xa.

Tạ Thanh Phong bình tĩnh ngồi vào trong xe, nhận thấy được ánh mắt của hai người nên đã nhìn lên.

Hai người thanh niên còn rất trẻ, nhìn chừng hai mươi tuổi, trong đó có một thanh niên cao to đẹp trai, nhìn hơi quen quen, nhưng Tạ Thanh Phong nhất thời không nhớ ra là ai.

Tạ Thanh Phong dứt khoát thu hồi tầm mắt, việc quen biết trong quá khứ có hay không cũng không liên quan gì đến cậu.

Mãi sau khi chiếc xe thể thao kêu vo vo và phóng đi một cách trang nhã, hai người thanh niên mới hoàn hồn lại.

Trong đó có một người vừa sửng sốt vừa kinh ngạc: "Thư Ba, đó là Tạ Thanh Phong đúng không? Không ngờ đấy, đúng là máu chó mà, nếu như sớm biết là con nhà giàu, thì trong ba năm học trung học phổ thông đã thiết lập quan hệ tốt rồi." .

Thiệu Thư Ba đã thu hồi ánh mắt, nghe được lời này chỉ ừ một tiếng

Người nọ lại không cam lòng, cảm khái nói: "Vừa rồi cậu ấy có phải nhìn chúng ta không? Mới thi đại học xong có một tháng, vậy mà giả vờ không quen biết sao? Nhưng mà bây giờ người ta là kẻ có tiền, cho nên coi thường chúng ta cũng là bình thường. Chẳng qua là, cậu ấy không phải đối với cậu..."

Người nọ cười quái dị nhìn đối phương, đôi mắt đá lông nheo.

Trên mặt Thiệu Thư Ba không nhìn ra cái gì: "Đừng nói bậy."

"Sao lại nói bậy chứ, lúc mới vừa khai giảng năm thứ ba trung học phổ thông không phải có người đã nhìn thấy cậu ấy ngăn cậu lại sao... Lúc đó, trong trường đều đồn đại..." Thấy sắc mặt Thiệu Thư Ba trầm xuống, người nọ chỉ có thể cười gượng một tiếng, nhìn hình tượng đẹp trai của đối phương mà tràn đầy cảm thán, ai có thể ngờ một thằng nhóc nghèo như vậy nói xoay người liền xoay người.

Nếu cậu ta có khuôn mặt như Thiệu Thư Ba, thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội tốt như vậy.

Thiệu Thư Ba không nghe đối phương nói gì nữa mới thở phào nhẹ nhõm, che lại hàm răng đang đau nhức, chỉ là trước khi vào bệnh viện vẫn không khỏi quay đầu nhìn lại một cái.

Hách Cát Hâm trực tiếp lái xe vào ga ra ngầm của nhà họ Hách, rồi từ ga ra đi thang máy lên phòng khách.

Không còn cách nào khác, nhà anh ta cách nhà họ Tạ không xa, cũng không phải là sợ bị người nhà họ Tạ bắt gặp, mà là anh ta sợ đại sư nhìn thấy người nhà họ Tạ sẽ khó chịu.

Hai ngày gần đây anh ta suýt nữa thì đã chết nên cũng không để ý lắm đến tình huống của nhà họ Tạ, nhưng cũng không ngăn được cả cái diễn đàn, hơn nữa anh ta và Tạ Duy Hoan xem như còn trẻ, có nhiều bạn chung, cho nên cũng biết chút tình huống.

Vào cái ngày Tạ Thanh Phong bỏ đi, Tạ Duy Hoan liền nôn ra máu và ngã bệnh, bác sĩ gia đình đến cũng không khám ra cái gì, sau đó, gã ta được đưa đến một bệnh viện tư nhân do nhà họ Tạ tài trợ, cho đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Một số người bạn chung đã đến bệnh viện tư nhân để thăm hỏi, nói là cha Tạ đã đổ tất cả những tội này lên đầu của Tạ Thanh Phong, nói không có đứa con trai này, vân vân, họ sẽ cắt đứt quan hệ, sau này đừng có trở về.

Hách Cát Hâm nhận thấy đại sư vốn không quan tâm chút nào, hơn nữa, với bản lĩnh của đại sư... sau này, ai cầu ai còn không nhất định.

Đại sư đã không quan tâm, vì vậy không cần phải gặp thêm xui xẻo.

Hách Cát Hâm đã nói trước, cho nên cha Hách và mẹ Hách đã dặn bảo mẫu chuẩn bị một bữa trưa đặc biệt phong phú.

Có điều khi cửa thang máy vừa mở ra, cha Hách mẹ Hách nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn, nhưng thấy hai người đi ra thì liền sửng sốt:??

Người bạn mà Tam Nhi nói đến chính là con trai ruột của nhà họ Tạ vừa được tìm thấy?

Tạ Thanh Phong theo Hách Cát Hâm đến gần hơn, ngước mắt lên và chào cha Hách và mẹ Hách.

Cha Hách và mẹ Hách thậm chí còn giật mình hơn khi Tạ Thanh Phong đến gần, một tháng trước, khi Tạ Thanh Phong trở về, nhà họ Tạ đã tổ chức một bữa tiệc đặc biệt, nhưng suốt thời gian đó, ông già Tạ chỉ nói về việc sau này cùng nhau nuôi dạy hai đứa trẻ, con nuôi về sau ra sao thế nào.

Những người bạn cũ và đối tác làm ăn nhìn theo thái độ của ông già Tạ đều nhìn ra manh mối, nên rất nhiều người đều tập trung vào đứa con nuôi đã nuôi từ nhỏ, ngược lại bỏ qua đứa con ruột vừa được tìm về này.

Khi đó cha Hách và mẹ Hách cũng có ấn tượng rất nhạt nhẽo đối với đối phương, từ đầu tới cuối đối phương vẫn một mực cúi đầu, đối mặt với loại tình cảnh này, tự nhiên họ rất không thoải mái.

Nhưng bây giờ nhìn lại, cho dù là khí chất hay là ánh mắt bình tĩnh khi nhìn người đó, đều làm cho cha Hách cảm thấy có chút áp lực, đây thật sự là người mà ông đã từng gặp sao?

Nhưng nghĩ đến tin đồn hai ngày qua, lại đoán không biết đối phương có phải là cố ý hay không, bởi vì cậu ấy căn bản không muốn trở lại nhà họ Tạ, nên sớm đã có ý nghĩ cắt đứt quan hệ nên cố tình giả vờ vụng về?

Cha Hách và mẹ Hách cũng không tiện hỏi quá nhiều, nhưng họ cũng rất nhiệt tình, trong âm thầm họ cũng cảm thấy ông già Tạ đã làm quá mức, nhưng đây là việc gia đình người ta, người ngoài như họ thực sự không tiện can thiệp.

Sau khi gặp cha mẹ mình, Hách Cát Hâm lấy cớ đưa Tạ Thanh Phong đi dạo, rồi dẫn cậu đi khắp ngôi nhà.

Cuối cùng khi trở lại tiền sảnh, anh ta mới hạ giọng: "Đại sư, thế nào rồi? Phong thủy nhà chúng tôi có vấn đề gì không?"

Tạ Thanh Phong lắc đầu: "Không có."

Ánh mắt Hách Cát Hâm tối sầm lại: "Vậy, chẳng lẽ thật sự có người muốn hãm hại nhà chúng tôi, đã động tay động chân vào sinh thần bát tự của nhà chúng tôi sao? Thấy ấn đường của cha mẹ tôi có biến thành màu đen không?"

Tạ Thanh Phong lắc đầu: "Cha mẹ anh tướng mạo cũng không khác thường."

Hách Cát Hâm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi..."

Nhưng còn chưa kịp lấy lại hơi, anh ta đã nhìn lên và thấy anh cả Hách đang dắt chó đi từ vườn sau đến sảnh trước ăn mặc rất giản dị, khi hai người nhìn sang, Hách Cát Hâm nhớ ra điều gì đó, ngay lập tức nhìn sang Tạ Thanh Phong.

Quả nhiên, nhìn thấy đại sư nhíu mày rất nhẹ.

Trong lòng Hách Cát Hâm run rẩy: "Đại sư, không phải anh cả của tôi có vấn đề chứ?"

Tạ Thanh Phong ừ một tiếng: "Triệu chứng của anh ta nhẹ hơn một chút, xung quanh anh ta cũng không có nhiều xui xẻo."

Hách Cát Hâm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chắc chắn là lá bùa bình an của đại sư mà tôi đã đưa cho anh ấy trước đó đã phát huy tác dụng, cảm ơn trời đất, mẹ nó người này đúng là muốn gϊếŧ hết lớp trẻ của nhà chúng tôi, thật là độc ác!"

Người lớn thì không sao, nhưng sinh thần bát tự của ba đứa trẻ lại bị động, đây không phải là muốn bọn họ chết sao?

Nếu không phải may mắn gặp được đại sư, đầu tiên là anh ta, sau đó là chị hai, cuối cùng là anh cả... Ba người đều lần lượt gặp chuyện không may, chỉ sợ cuối cùng cha mẹ sẽ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.

Anh cả Hách chưa từng gặp Tạ Thanh Phong trước đây, nhưng ngay khi anh ta gật đầu chào, con chó đang vui vẻ đột nhiên bất ngờ nhảy lên, khiến anh cả Hách suýt nữa đã bị ngã như chó gặm bùn.

Sau khi đứng vững, anh cả Hách không khỏi đau đầu, mắng con chó một tiếng, nhưng con chó lại càng trở nên ồn ào, hung hăng hơn.

"Tam Nhi à, em dẫn bạn của em đi vào đi, không biết hôm nay Phát Tài xảy ra chuyện gì, mấy lần đều không thể giữ được." Vừa rồi ở sau vườn suýt nữa đã cho anh ta té nhào vào bụi hoa hồng, cữ nghĩ đến lúc đó cả người anh ta sẽ đầy gai góc, thì đã thấy đau rồi.

Đang lúc nói chuyện, con chó Phát Tài đã vọt tới bên này, Hách Cát Hâm lập tức đứng che ở trước mặt Tạ Thanh Phong: "Phát Tài!"

Chỉ là khi Phát Tài đến gần vài bước, nó đột nhiên sủa một tiếng, dưới chăn đạp phanh dừng lại, ngồi xổm ở đó, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, lè lưỡi liều mạng vẫy đuôi.

Hách Cát Hâm:??

Anh cả Hách bị kéo về sau một bước:???

Khi anh cả Hách đến gần, Phát Tài quay lại không khỏi nhe răng với anh ta một cái, rồi lại quay lại nhìn Hách Cát Hâm lấy lòng… phải là le lưỡi lấy lòng Tạ Thanh Phong phía sau mới đúng.

Hách Cát Hâm gãi gãi đầu: “Sao Phát Tài lại như vậy nhỉ?” Nhưng nghĩ lại, đây là đại sư, nên không sao cả.

Tạ Thanh Phong ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt khó hiểu của anh cả Hách: "Trên người của anh có xui xẻo, chó vốn nhạy cảm hơn người thường, cho nên chúng không muốn anh lại gần. Dù sao thì..."

Hách Cát Hâm chẳng hiểu sao lại nghe ra được những lời nói lưng chừng phía sau: Dù sao thì... xui xẻo

Anh cả Hách sửng sốt một lúc, sau đó khóe miệng co giật, yên lặng nhìn vào Hách Cát Hâm: Tao đắc tội với bạn của mày à, vừa đến liền trù tao?

Hách Cát Hâm dang hai tay ra: "Đây là đại sư em mời tới, nếu đại sư nói anh xui xẻo, vậy thì anh xui xẻo, anh cũng đừng tới gần em." Khó khăn lắm anh ta mới giải trừ được xui xẻo, cho nên nếu lỡ lại dính nữa thì biết làm sao đây?

Anh cả Hách dứt khoát buông tay, muốn đánh thằng em này một trận, nhưng hai tay Hách Cát Hâm đã ngăn lại: "Em nói thật, bùa bình an trên người anh cũng là do đại sư vẽ ra, không chỉ có anh, trước đó em cũng suýt chút nữa đã xảy ra chuyện ở quán bar, ngay cả chị hai cũng suýt bị quỷ tìm thế thân, bây giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện đấy."

Động tác của anh cả Hách vừa đến gần đã khựng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Em nói cái gì?"

Hách Cát Hâm lúc trước không nói là do không biết tình huống cụ thể, nếu phong thủy trong nhà có vấn đề, thì có thể âm thầm thay đổi là được.

Nhưng tình huống bây giờ lại là có người cố ý hại người nhà bọn họ, vậy thì cũng không cần che giấu nữa.

Hách Cát Hâm dăm ba câu đã giải thích những gì đã xảy ra trong hai ngày qua.

Anh cả Hách nghe sắc mặt càng thêm nghiêm túc, vừa định nói gì đó, thì cửa trượt ở sảnh trước đã bị kéo ra từ bên trong, cha mẹ Hách cũng vẻ mặt nghiêm túc đi ra: “Tam Nhi à, những gì con vừa nói là sự thật?"

Mười phút sau, nhóm người đã ngồi trong sảnh, lúc này không ai có tâm trạng ăn trưa, sau khi cha mẹ Hách để bảo mẫu và quản gia rời đi, họ nhìn vào Tạ Thanh Phong đang ngồi đối diện với mình vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên từ đầu đến cuối.

Nếu không phải biết con trai thứ ba trong nhà không bao giờ nói dối, cha Hách cũng sẽ nghi ngờ thanh niên đang nói đùa, nhưng ông vừa gọi điện cho con gái thứ hai, thì đã được xác nhận.

Có điều người trước mắt này đúng là đứa con bị bế lộn mới trở về nhưng lại cắt đứt quan hệ của nhà họ Tạ mà?

Nhưng mà... đại sư? Còn là một đại sư bắt quỷ sai ma viết bùa cứu người nữa?