Chương 30

Sau khi ra khỏi tiểu kim khố thì Tạ Thanh Phong kiểm tra tu vi của thân thể này một chút, tiến triển rất thông thà, tốc độ tu luyện hiển nhiên không cùng cấp bậc với lúc trước khi xuyên đến.

Nguyên nhân chủ yếu là linh khí nơi này quá loãng, có thể đạt trược trình độ như cậu đã được xem là rất ổn rồi.

Hơn nữa sau khi xuyên đến cậu hoặc là mượn ngọc thạch cứu người hoặc là hấp thu hết tất cả linh lực bên trong ngọc thạch rồi mang đi cứu người, chuyện này hiển nhiên chẳng giúp ích gì cho tinh tiến tu vi cả.

Thân thể này cũng cần phải rèn luyện thật tốt, nếu không một khi gặp phải nguy hiểm gì đó thì cậu cho dù có thể hấp thu được một lượng lớn linh lực thì cũng không thể toàn lực sử dụng, cũng lo lắng cơ thể này không cách nào thừa nhận được năng lực quá lớn.

Cuối cùng Tạ Thanh Phong quyết định tĩnh tâm tu luyện thật tốt, trước tiên phải thanh tùy cơ thể này một lần sau đó tốc độ tu luyện mới có thể tăng thêm.

Trước khi Tạ Thanh Phong bế quan cậu đã đóng tiền phòng khách sạn trong vòng hai tháng, vừa lúc đến ngày cậu nhập học, đến lúc đó bất kể thế nào cậu cũng phải xuất quan mà thôi.

Cậu cũng dặn dò lễ tân khách sạn không cho bất cứ ai quấy rầy, nếu như cậu có đi ra khỏi phòng đi chăng nữa thì bên trong phòng vẫn có một số văn kiện quan trọng, nên cậu nói với lễ tân và nhân viên phục vụ tuyệt đối không cho bất cứ ai, dù là khách hay phục vụ đi vào.

Sau đó cậu lại nhắn tin cho hai bên, một là Hách Cát Hâm, hai là cha mẹ nuôi của mình.

Người trước thì nói chuyện tu luyện, trong vòng hai tháng đừng liên lạc.

Người sau thì lại bảo là đi du lịch nước ngoài cùng với bạn, trước khi khai giảng sẽ quay về.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Tạ Thanh Phong dùng linh lực viết một tấm phù chú dán trên cửa, phòng ngừa có người đi nhầm vào.

Lúc sau cậu mới bắt đầu đả tọa, nhập định, bắt đầu tu luyện.

Mỗi lần Tạ Thanh Phong bế quan thì đều sẽ chìm đắm trong đó, hấp thu linh lực từ bốn phía, dù hiện tại linh lực loãng như thế, cậu cũng hấp thu, rồi thong thả tu luyện. Tuy là tốc độ tu luyện rất chậm nhưng mà bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thân thể có sự thay đổi.

Chờ Tạ Thanh Phong cảm giác được thân thể đã hoàn toàn thay đổi thông qua lần rèn luyện này, gần như có thể xem như là thoát thai hoán cốt thì cậu tỉnh lại. Cậu mở to hai mắt, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, thính lực và nhãn lực cũng được nâng cao một bước.

Tạ Thanh Phong đi tắm một chút, lúc nhìn qua gương thì không khỏi ngẩng người.

Nguyên thân ban đầu đã có nét giống cậu, hiện tại cắt tóc mới, khuôn mặt nhìn càng thêm nhu hòa, nếu như nhìn kỹ gương mặt này, Tạ Thanh Phong trong nháy mắt còn ngỡ rằng mình đang ở trong thân thể trước đây.

Tạ Thanh Phong ngồi ở mép giường sấy tóc, sau khi ý thức khôi phục thì cậu mới cảm thấy đói bụng, không phải là thân thể của cậu cảm thấy đói mà là tinh thần.

Mấy ngày nay phần linh lực mà cậu hấp thu xem như có thể duy trì cơ năng cho thân thể này, nhưng mà ở hiện đại cậu đã dùng qua không ít thức ăn ngon, thế nên cậu thật sự có chút muốn ăn vài thứ.

Điện thoại của Tạ Thanh Phong đã tắt nguồn nhiều ngày, trước khi đi tắm cậu đã cắm sạc cho nó, hiện tại chỉ cần khởi động lên là có thể dùng.

Có không ít tin nhắn đến, có cái của bạn trung học, thậm chí còn có của Thiệu Thư Ba, cha Tạ và Tạ Duy Hoan.

Đầu tiên là cậu nhìn thời gian một chút, khi thấy ngày giờ hiện thử bên trên thì nhướng mày, tuy rằng vẫn trong thời gian mà cậu suy nghĩ, nhưng mà cũng đã hơn một tháng trôi qua, hiện tại chỉ còn cách lúc nhập học khoảng nửa tháng.

Tạ Thanh Phong cũng chẳng thèm đọc tin nhắn mà trực tiếp đánh dấu là đã đọc tin nhắn, sau đó lại mở WeChat ra, nhìn thấy tin nhắn mấy hôm trước Hách Cát Hâm gửi đến và tin nhắn của cha mẹ nuôi.

Tạ Thanh Phong đọc tin nhắn của cha mẹ nuôi trước, sau đó cậu mới mở tin nhắn của Hách Cát Hâm.

[Kim kim kim: Đại sư thấy tin nhắn thì nhớ trả lời tôi nhé!]

Tin đã gửi được mấy ngày, mỗi ngày đều gửi một tin nhắn như thế, bảo cậu thấy tin nhắn thì nhớ trả lời.

Tạ Thanh Phong gửi một tin nhắn qua: [Chuyện gì?]

Ngay giây sau, Hách Cát Hâm ở đầu bên kia lập tức gọi đến, sau khi điện thoại kết nối thỉ giọng nói đầy kích động của anh ta vang lên: “Đại sư, cậu tu luyện xong rồi à, cũng may là còn kịp, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ bỏ lỡ đó, ha ha ha!”

Tạ Thanh Phong vừa nghe thấy ngữ điệu nhẹ nhàng này của đối phương, liền biết hẳn là chẳng gặp phải bất cứ gì nguy hiểm: “Ừm, bỏ lỡ cái gì cơ?”

Giọng của Hách Cát Hâm lại vang lên: “Mấy hôm trước tôi vô tình nghe thấy cha tôi nói chuyện với đám bạn làm ăn, nói là ông già Chương ở thành phố B có chút chuyện, rất tà môn, đang tìm người giải quyết ở khắp nơi kia kìa, cũng bởi vì chuyện này liên quan đến nhà họ Chương, cho nên tin tức đều bị giấu rất kỹ. Cũng may là tôi nghe được nên lập tức hỏi cha tôi, nhưng mà ông ấy không chịu nói, bảo là sợ nếu như đại sư xử lý không tốt sẽ đắc tội nhà họ Chương. Đại sư, cậu yên tâm đi, cha tôi không phải là không tin cậu đâu, mà là bởi vì nếu như chuyện này nhìn hình như không có cách nào xử lý tốt được cả, nhưng mà tôi cứ cảm thấy nhất định là đại sư giải quyết được! Hơn nữa, nhiều người đến như vậy, nếu như chuyện này không giải quyết được thì cũng đâu đến nổi vừa đi ngang sân khấu, lộ mặt trước mặt ông Chương là chết ngay được… Còn có nhà họ Tạ bên kia, khụ khụ.”