Chương 45: Tự Hố Mình

Người dịch: Whistle

Đương nhiên, trong các chiến tranh giữa chừng cũng sẽ có tiêu hao. Dù sao thì tỉ lệ sinh sản của loài vật này chắc chắn sẽ không cao, không giống như con nhím, một năm mấy ổ.

Chú ý về chú ý, nhưng loại tọa kỵ có cấp bậc như vậy sẽ không có phần của Hudson, trừ phi hắn chịu bán mình cho người khác.

“Vậy thì chia ra hành động, bốn quân đoàn chúng ta sẽ mang theo bảy ngày lương khô đi trước, để cho quân đoàn số 5 ở phía sau từ từ đi tới.”

Tử tước Aurane lạnh lùng nói.

Biết rõ đây là toan tính của Bá tước Pierce, nhưng vì lợi ích, Aurane còn phải phụ họa, tâm tình đương nhiên là sẽ khó chịu.

Thực ra, cho dù có không có quân nhu thì bốn quân đoàn này cũng chưa chắc có thể đến tiền tuyến đúng hạn.

Dù sao phản quân cũng không phải người ngu, ngồi im chờ bọn hắn đánh tới.

Khô Lâu Hội không bị quy tắc của quý tộc trói buộc, từ trước tới giờ đều vì đạt được mục đích mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Bọn chúng căn bản không biết ranh giới cuối cùng là vật gì.

Hudson vốn định mở miệng đề nghị, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ngậm miệng. Mặc dù công lao rất quan trọng, nhưng nếu như kêu hắn nhảy ra tranh với Tử tước Aurane thì thôi bỏ đi!

Hội nghị quân sự rất nhanh liền kết thúc, ngoại trừ quân đoàn số 5 tràn đầy căm phẫn ra, tất cả mọi người đều rất hài lòng.

Quý tộc mà, có oán khí thì đương nhiên là phải đi tìm đường để phát tiết ra ngoài. Tước đoạt cơ hội vớt chiến công của mọi người, vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể dùng phát tài để đền bù.

Thoát ly đại bộ đội không thể nghi ngờ là đang cho mọi người không gian tự do di chuyển. Dưới sự cố gắng của một đám quý tộc, kế hoạch ăn cướp rất nhanh liền ra lò.



Chỉ là thời điểm hành động cụ thể là khi nào thì lại gặp được một chút phiền phức. Dù sao quân đoàn số 5 còn phải gánh vác nhiệm vụ quan trọng là áp vận lương thảo, nhất định phải đảm bảo tiến độ.

Mấy vị đoàn trưởng mắt lớn trừng mắt nhỏ, trố mắt nhìn về phía Kỵ sĩ Chels, chờ đợi “Lão đại” an bài.

“Quân lệnh như núi, chúng ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển lương thảo. Cho nên nhất định phải để lại đại bộ đội đi áp vận lương thảo, chỉ có thể xuất động tiểu đội tinh nhuệ thay vương quốc thu phục lãnh thổ đã mất.”

“Chuyện này cần một vị quý tộc đức cao vọng trọng, khôn khéo có khả năng, dũng cảm lưu lại chủ trì đại cuộc.”

Trong khi nói chuyện, Chels nhìn về phía đám người với ánh mắt tràn đầy mong đợi, hy vọng có người có thể chủ động báo danh. Tiếc nuối là tất cả mọi người đều rất khiêm nhường, cả đám đều đang chờ đợi người khác chủ động đứng ra.

Thực ra không khiêm nhường cũng không được. Đây rõ ràng là muốn mang theo quân tinh nhuệ ra ngoài ăn cướp, để lại nông nô binh tiếp tục vận chuyển lương thảo.

Một đội ngũ hơn bốn ngàn người, lại không có sĩ quan phụ trợ, nào có dễ chỉ huy như vậy?

Cho dù là Hudson thì hiện giờ cũng phải rén. Một đội quân toàn bộ đều là đám ô hợp áp vận lương thảo, chỉ riêng việc xem chừng đội ngũ này thôi cũng khó rồi, vạn nhất gặp phải phản quân tập kích thì làm sao bây giờ?

“Mọi người cứ việc yên tâm, bất kể là ai lưu lại chủ trì đại cuộc thì cũng sẽ được chia chiến lợi phẩm, không thiếu một phân.”

Chels hứa hẹn.

So với đám người này, một vị Kỵ sĩ sắp phá sản như ông ta đương nhiên là càng nóng lòng cầu tài hơn một chút. Đáng tiếc là vẫn không có người hiểu ý.

“Kỵ sĩ Hudson có phương pháp trị quân, lại có tài thống soái. Huống chi chuyện này cũng là do Hudson nói ra, cho nên liền do Kỵ sĩ Hudson lưu lại chủ trì đại cuộc di!” Nam tước Machell lớn tuổi cười ha hả đề nghị.

Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, Hudson đã chém cho lão già trước mặt này thành muôn mảnh rồi. Ban ngày còn chú chú cháu cháu, nhanh như vậy liền bán hắn đi.



“Ai đưa ra kế hoạch thì người đó phải có trách nhiệm thi hành. Thành công, công lao là của mọi người; Thất bại, trách nhiệm từ người nói tự mình gánh chịu.”

Hudson Không nghĩ là sau khi xuyên việt mà mình vẫn còn bị cái trúng định luật công sở đơn giản này, thật sự là khóc không ra nước mắt.

Thật sự là hắn đã rất cẩn thận rồi, không phải chỉ là vì phát một chút tiểu tài sao, có cần thiết phải chơi lớn như vậy không?

Cái kế hoạch chó chết này đúng là do hắn đề nghị, nhưng rõ ràng là hắn chỉ ám hiệu một chút mà thôi, căn bản không có nhắc tới hai chữ “ăn cướp” nha.

Trong quá trình lên kế hoạch cụ thể, Hudson đều dựa theo quy tắc nói nhiều tất hớ mà từ đầu tới đuôi cũng chỉ phụ hoạ.

Vốn định yên tĩnh đóng một vai quần chúng, không ngờ là cuối cùng lại bị việc rơi vào đầu. Lão già Machell kia mở miệng thì mọi lập tức đồng thời hưởng ứng.

Những lời khen của bọn họ làm cho Hudson phải cảm thấy xấu hổ. Một ma mới Kỵ sĩ như hắn lại trực tiếp vượt qua nhân tài mới nổi, thăng cấp thành người “đức cao vọng trọng”.

Thao tác không biết xấu hổ như vậy, Hudson cũng chỉ có thể viết một chữ —— Phục.

Cái nón này đã được định sẵn là cho hắn đội rồi, cho dù Hudson có khiêm nhường như thế nào thì cũng đỡ không nổi cả đám quý tộc cứng rắn nhồi nhét.

Chuyện này làm cho Hudson cảm nhận được cái gì gọi là: “Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ”.

Nguyên nhân của mọi chuyện đều là vì biểu hiện trước đó của hắn quá ưu tú. Cho dù Hudson đã cố gắng giấu dốt, nhưng giữa một đám heo đồng đội thì hắn vẫn lộ ra vẻ siêu quần bạt tụy.

Quá trình “đóng vai lão hổ dọa heo” đã thành công đến mức làm cho mọi người hiểu lầm là “Hudson điểm binh, càng nhiều càng tốt”.

Nếu không mọi người cũng không dám giao cái “nhiệm vụ quan trọng” này cho hắn. Dù sao, nếu như lương thảo thật sự xảy ra vấn đề thì mọi người cùng phải đồng thời chịu trận.